Chương trước
Chương sau

Theo thanh âm nhìn lại, Thẩm Dịch ngạc nhiên phát hiện, người đưa ra yêu cầu gia nhập dĩ nhiên là mập mạp.
Thẩm Dịch cùng mấy người Kim Cương Hồng Lãng nhìn qua ngó lại lẫn nhau.
Việc mập mạp muốn tìm cách gia nhập, bọn hắn cũng không cảm thấy kỳ quái. Với mập mạp mà nói, nhiệm vụ lần này, hắn chỉ sợ không gặp may được nữa. Trước đây nếu như nhiệm vụ thất bại, hắn chỉ cần giao nộp điểm Huyết Tinh liền có thể bảo vệ tánh mạng, vậy mà lúc này trực tiếp so xếp hạng. Giống mập mạp nhát gan như chuột thế này, chỉ sợ cho hắn thời gian một năm, cũng không bằng thành tích của người ta trong một ngày.
Nói cách khác, nếu không có gì ngoài ý muốn, mập mạp lần này là chết chắc đấy.
Làm cho bọn Thẩm Dịch cảm thấy ngạc nhiên là, mập mạp coi vậy mà không đi tìm những mạo hiểm giả mới đến chưa quen thuộc với hắn, ngược lại còn tìm bọn Thẩm Dịch. Hơn nữa mập mạp tuy có nhát gan, nhưng đầu óc cũng không đần, hắn nên biết, mấy người Thẩm Dịch không có khả năng đáp ứng loại thỉnh cầu này đấy.
“Cho ta một lý do.” Thẩm Dịch nói.
Mập mạp bị dồn đến mức mặt đỏ bừng: “Ta… Ta có thể đưa toàn bộ điểm Huyết Tinh ta kiếm được cho các ngươi.”
Thẩm Dịch trả lời: “Điểm Huyết Tinh ngươi kiếm được? Nếu ngươi có thể dựa vào chính mình kiếm được, ngươi cũng sẽ không tìm chúng ta.”
Ôn Nhu che miệng cười trộm, Kim Cương cùng Hồng Lãng thì khoanh tay cười lạnh.
Mập mạp đại khái cũng biết dựa vào điểm ấy không cách nào đả động Thẩm Dịch, vội vàng nói: “Ta không cần điểm Huyết Tinh, ta chỉ cần điểm sát lục, chỉ cần các ngươi giúp ta thoát khỏi danh sách gạt bỏ, ta sẽ làm không công cho các ngươi. Ta có thể chế tạo khải giáp tinh thần lực, ngươi cũng biết.”
“Ngươi còn có thể dẫn tai họa tới, hại chết đồng bọn của mình.” Hồng Lãng tức giận hừ lạnh: “Ngươi có thể sống tới hiện tại đã là may mắn lắm rồi.”
Mập mạp vội vàng nhấc tay: “Đấy chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn. Nếu như các ngươi chịu giúp ta… ta sẽ… ta sẽ nói cho các ngươi biết hai bí mật lớn!”
“Bí mật của ngươi không đáng nhiêu tiền.”
Hồng Lãng quay người chuẩn bị ly khai. Nhiệm vụ đã bàn kỹ, đội ngũ cũng đã tạo thành, không cần phải ở chỗ này tốn thời gian vô ích. Rất nhiều mạo hiểm giả đã tán đi, không người nào nguyện ý nhận mập mạp. So sánh với thanh danh Thẩm Dịch biểu hiện hoàn mỹ, mập mạp nhu nhược tựa hồ càng thêm nổi danh —— không kỳ quái, tiếng xấu bao giờ cũng đồn xa hơn tiếng lành, giống như thế sự gièm pha bao giờ cũng nhiều hơn tuyên dương người tốt việc tốt vậy.
Có lẽ biết rõ Thẩm Dịch mới là người chủ đạo trong tiểu đội này, mập mạp kéo Thẩm Dịch lại, nước mũi nước mắt tèm lem kêu lên: “Van cầu ngươi, giúp đỡ ta… Ta cam đoan bí mật của ta rất đáng tiền.”
“Trước tiên là nói về bí mật, điều kiện bàn sau. Bí mật của ngươi nếu là thật đáng giá, chúng ta có thể cân nhắc giúp ngươi một phen.” Kim Cương khoác tay qua vai mập mạp.
Thân thể mập mạp run lên, suy nghĩ kỹ một hồi, cắn răng nói: “Được, ta đây nói bí mật thứ nhất. Các ngươi có biết… vì cái gì ta lại sợ chết như vậy không?”
Bốn người đều là ngây ra.
“Như thế nào? Sợ chết còn có lý do sao?” Ôn Nhu cười hỏi.
Trên mặt mập mạp hiện ra một tia khổ sở bất đắc dĩ: “Xác thực không cần có lý do, bất quá với ta mà nói, tử vong đã không phải chỉ là một loại cảm giác, mà là một loại tồn tại chân thực.”
“Ngươi nói cái gì?” Thẩm Dịch nghe không hiểu.
Mập mạp giương đầu lên, lớn tiếng trả lời: “Ta nói, ta có thể cảm giác được tử vong tồn tại. Bởi vì ta cũng sở hữu dị năng. Dị năng của ta là nhận biết được… nguy hiểm!”
***
Mập mạp tên là La Hạo, trước khi tiến vào Huyết Tinh đô thị, là một trạch nam (người suốt ngày ở nhà) chính hiệu. Với hắn mà nói, sinh hoạt chỉ đơn giản như vậy, mỗi ngày ăn cơm, lên mạng, ngủ, vòng đi vòng lại. Thẳng đến ngày nào đó, hắn đột nhiên bị kéo vào cái thế giới giả tưởng này.
Thế giới đầu tiên hắn tiến vào chính là thế giới những dị năng giả —— “Giải cứu thế giới”.
Lúc ấy lá gan của mập mạp cũng không lớn, nhưng còn chưa tới tình trạng sợ chết như hiện giờ. Trong cái thế giới kia, hắn và những tân thủ khác cùng một chỗ hợp tác, xông cửa thành công. Cuối cùng trong nhiệm vụ tân thủ lần đó, hắn đã lấy được một cái dị năng rất đặc thù… Cảm nhận nguy hiểm.
Cảm nhận nguy hiểm là một loại dị năng bị động, không cần chủ động sử dụng. Đây vốn nên là một loại dị năng dùng tốt vô cùng, nhưng mập mạp thật không nghĩ tới, chính bởi vì dị năng này, lại để cho mập mạp lâm vào thế giới như địa ngục.
“Các ngươi cũng biết, kỳ thật mỗi người đều có giác quan thứ sáu, chỉ là khác nhau nhiều hay ít. Mỗi khi nguy hiểm tiến đến, vài người sẽ sớm cảm giác được khí tức nguy hiểm, sau đó sớm làm dự phòng.” Mập mạp bất đắc dĩ nói: “Lúc ta nhận được dị năng này, ta cho rằng đây là bảo đảm an toàn tốt nhất cho ta. Không nghĩ tới… nó lại là một cơn ác mộng.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đây là một thế giới hoàn toàn bất đồng, là một thế giới khắp nơi tràn đầy nguy hiểm!” Mập mạp kêu lên: “Loại dị năng này không phải cho ngươi sớm biết rõ nguy hiểm sắp tới, mà là tăng cường giác quan thứ sáu của ngươi, cho ngươi cảm nhận được gấp bội khí tức nguy hiểm. Nhưng ngươi sẽ không biết rõ cái loại nguy hiểm khí tức này đáng sợ đến chừng nào. Tựu giống như ngươi đứng ở chỗ cao hư không nhìn xuống, sẽ có loại cảm giác không rét mà run. Nhưng là loại đáng sợ này còn hơn thế, nó giống như ném ngươi từ trên không trung mấy vạn mét xuống, hơn nữa trên người không có dù nhảy, cho ngươi hoàn mỹ cảm giác được tử vong đang nhanh chóng tới gần ngươi, bao trùm lấy ngươi, mà ngươi lại không có bất kỳ biện pháp nào trốn tránh! Ngươi có thể biết được cái loại cảm thụ tuyệt vọng này sao?”
“Trời ạ.” Ôn Nhu bật thốt lên kinh hô.
“Đúng, đây chính là tác dụng của thứ dị năng này. Nó cường hóa cảm giác với sự nguy hiểm của ngươi, cho ngươi cảm giác được nguy hiểm gấp mười gấp trăm lần người khác! Vào lúc nguy hiểm lặng lẽ tiến tới, loại dị năng này sẽ lập tức khiến ngươi tỉnh ngủ, phát giác hết thảy khả năng nguy cơ tồn tại. Nhưng đến khi nguy hiểm công nhiên đi vào trên đỉnh đầu ngươi, giống như đầy trời đều là viên đạn bay loạn, pháo bom oanh tạc, loại sợ hãi bị phóng đại gấp trăm lần này đầy đủ bức người phát điên!” Mập mạp gân cổ rống to hết sức. Trên mặt hắn rơi đầy nước mắt: “Lá gan của ta vốn không lớn, đụng phải nguy hiểm cũng sẽ biết sợ, bất quá tốt xấu vẫn là người bình thường, biết thời điểm nào nên làm việc gì. Nhưng từ khi có loại dị năng này, ta cơ hồ muốn điên mất. Mỗi một lần tiến vào thế giới nhiệm vụ, ta toàn cảm giác được chỗ nào cũng đều nguy hiểm, tựa như khắp nơi đều là ma quỷ tru lên với ta. Ta liều mạng chống cự, nhưng vô dụng…”
Mập mạp khóc ô ô: “Nhiệm vụ lần trước, lúc chiếc xe tăng kia hướng về phía ta, ta bị dọa phát sợ. Khi ấy ta cảm giác được nơi mấy người A Sinh là đường sống duy nhất còn lại. Cho nên ta liều mạng chạy về chỗ bọn họ, ta cho là bọn họ sẽ giúp ta giải quyết vấn đề, thật không nghĩ đến bọn họ thay ta chết đi. Ta thống hận năng lực này, ta muốn xóa nó, Nhưng quyển trục quên lãng không có tác dụng với dị năng, ta đã hết cách!”
“Tại sao trước kia ngươi không chịu nói ra chuyện này?” Thẩm Dịch hỏi.
“Ta không thể nói.” Mập mạp khóc trả lời: “Hồi làm nhiệm vụ chính thức lần đầu tiên, ta nói cho mấy mạo hiểm giả ta có năng lực sớm cảm giác được nguy hiểm tiến đến. Kết quả ngươi đoán xem bọn hắn đối xử với ta thế nào?”
Thẩm Dịch kinh ngạc, mập mạp đã lớn tiếng kêu lên: “Bọn hắn để cho ta tiên phong! Bọn hắn để cho ta xông lên tuyến đầu! Bởi vì ta có thể cảm giác được nguy hiểm, cho nên bọn hắn muốn dùng ta phát hiện ở đâu nguy hiểm nhất, ở đâu an toàn nhất. Bọn hắn dùng mạng của ta đi cam đoan sự an toàn của chính bọn hắn, nhiệm vụ lần ấy ta có mấy lần thiếu chút nữa bị sợ hãi tử vong khiến tinh thần sụp đổ!”
“… Sau đó thì sao?”
“Về sau…” Mập mạp hừ hừ vài tiếng: “Về sau ta không chịu nổi, nói cho bọn hắn con đường nguy hiểm nhất. Kết quả bọn hắn chết, ta còn sống. Bởi vì trong lúc chiến đấu, ta bằng vào năng lực của mình, tìm ra được cơ hội sinh tồn cuối cùng, nhưng ta không thèm nói cho bất luận kẻ nào trong bọn hắn biết.”
Thẩm Dịch: “Cho nên từ đó về sau, ngươi cũng không nói cho người khác biết ngươi có thể cảm giác nguy hiểm, để mặc cho người khác nghĩ ngươi vô dụng sợ chết?”
Mập mạp cúi đầu không nói gì, chỉ là nhẹ gật đầu.
Thẩm Dịch khoát tay, một đạo Tinh Thần Tham Sát hiện tại trên đầu mập mạp.
“Đánh số E5429, La Hạo, quân hàm binh nhì. Lực lượng 5, nhanh nhẹn 5, thể chất 40, tinh thần 30, ý chí 5. Dị năng: Cảm nhận nguy hiểm. Kỹ năng cấp D: Chế tạo khải giáp tinh thần lực đẳng cấp 4, tiêu hao 5 điểm tinh thần lực, vì mục tiêu chế tạo một chiếc khải giáp tinh thần lực, tánh mạng 200, lực phòng ngự 4, có thể cùng bất luận hiệu quả trang bị phòng ngự nào điệp gia, thời gian hồi phục 1 phút. Trang bị: Không.”
Thẩm Dịch lần trước qua nhiệm vụ, chướng mắt mập mạp, bởi vậy cũng không dùng tinh thần lực quý giá trên người hắn.
Không nghĩ tới lần này xem xét, vậy mà bị chấn động.
Đây là cường hóa thuộc tính cực đoan nhất mà Thẩm Dịch từng gặp, lại dùng tất cả điểm Huyết Tinh để tăng thể chất, kỹ năng duy nhất cũng là dùng để bảo vệ tánh mạng, trang bị không có lấy một kiện. Duy nhất khác biệt đúng là kỹ năng khải giáp tinh thần lực kia, lần trước chỉ mới đẳng cấp 3, lần này thế mà đã lên tới đẳng cấp 4, chắc là có liên quan tới 1 điểm kỹ năng nọ.
“Ngươi tham gia qua mấy lần nhiệm vụ rồi?” Thẩm Dịch hỏi.
Mập mạp rụt đầu lại trả lời: “Sáu… sáu lần.”
Thẩm Dịch giật mình nhìn hắn.
Thằng này dĩ nhiên làm mạo hiểm giả còn lâu hơn cả Kim Cương.
Nhưng mà sáu lần nhiệm vụ mới chỉ có một kỹ năng, quân hàm binh nhì… Thẩm Dịch chỉ có thể thở dài.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Dịch nói: “Năng lực nhận biết nguy hiểm của ngươi coi như hữu dụng, như vậy bí mật thứ hai là cái gì?”
Mập mạp trả lời ngay: “Nơi này là thế giới dị năng, như quả ta đoán không lầm, lúc này đây nhiệm vụ chủ yếu muốn thưởng sẽ không còn là kỹ năng mà là dị năng. Nhưng các ngươi không biết nên dùng loại dị năng gì mới tốt.”
Thẩm Dịch nhìn xem Kim Cương, Kim Cương nghiêm mặt trả lời: “Nếu là dị năng thì ta cũng có. Đạt được dị năng về sau, Huyết Tinh văn chương sẽ mở ra cho chúng ta thanh năng lực dị năng. Mỗi người đều chỉ có thể nắm giữ một dị năng. Dị năng mà tất cả mạo hiểm giả đạt được đều không cho phép có năng lực trực tiếp công kích. Vận dụng dị năng là dựa vào năng lượng. Năng lượng của ta giá trị là 100, đẳng cấp là 1. Sử dụng dị năng sẽ tiêu hao năng lượng, một khi năng lượng không đủ thì không cách nào dùng tiếp, trừ khi tiêu hao sinh mệnh lực làm đại giá. Nếu như ngươi muốn nói đúng là tin tức này, ta ở đây đã biết.”
“Vậy ngươi biết rõ như thế nào đề cao năng lượng sao?” Mập mạp hỏi lại.
Kim Cương cứng họng.
“Ta biết.” Mập mạp trả lời rất khẳng định: “Ta chẳng những biết rõ làm sao đề cao năng lượng, ta còn biết tồn tại phương pháp có thể đột phá hạn chế chỉ có một loại dị năng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.