Chương trước
Chương sau
Lại nói, sau một tiếng hét thảm thiết của Cổ Minh vang lên, lúc này tộc nhân Hồn tộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bọn họ nhìn xuống hỏa hải màu đen phía dưới. Nơi đó khiến cho linh hồn của bọn họ run rẩy. Thậm chí có một số người còn có cảm giác tận sâu trong linh hồn mình đã bị hàn khí từ phiến hắc hỏa hải kia đem cho đóng băng.
Oanh!!!
Một tiếng vang thật lớn vang lên. Hỏa hải bằng một tốc độ khủng bố bắt đầu bùng phát mạnh mẽ hơn trước gấp trăm ngàn lần. Thậm chí toàn bộ các trận pháp của Khương Thần lưu lại tại thế giới này cũng thi nhau nổ tung.
Hiển nhiên Khương Thần quyết định đã chơi liền chơi một vố lớn. Không chỉ đem Cửu U Ma Tổ Hỏa kích hoạt mà cũng đem toàn bộ trận pháp tự bạo hòng ăn thua đủ với Cổ Minh.
Cổ Minh không chút do dự thiêu đốt toàn bộ tu vi xé rách không gian trốn vào trong thứ nguyên tầng sâu mong muốn chạy thoát khỏi hỏa hải.
“Ca ca…” Khương Y Na từ đâu bay về phía Khương Thần sà vào lòng hắn. Bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu, nàng hiện tại giác ngộ được tình cảnh của bản thân, không những không sợ hại ngược lại lại vô cùng kiên cường.
“Ca ca xin lỗi đã không đem cho ngươi một cuộc sống tốt đẹp.”
“Không sao ca ca, được ở bên ngươi liền là tốt đẹp nhất.”
“Nha đầu ngốc.”
Lại oanh một tiếng, tại trên trời cao, vô tận hỏa diễm triệt để bùng phát. Hàng vạn tộc nhân Hồn tộc bị dọa cho hồn phi phách tán. Bởi lẽ hỏa hải trước tiên thiêu đốt sạch toàn bộ Phù Đồ Tháp sau đó đã bắt đầu lan tới bọn họ.
Lại oanh một tiếng, tiếng nổ này so với hai lần trước còn lớn hơn gấp nhiều lần. Không gian bằng mắt thường có thể thấy được đang dần dần sụp đổ.
Cùng với không gian dần sụp đổ, đại địa cũng dần vỡ ra từng mảnh lạc vào trong thứ nguyên tầng sâu sau đó bị không gian nghiền nát thành phấn vụn.
Thế giới này vốn là một vùng không gian được đại năng Hồn tộc xé mở. Theo thời gian, giới bích của nó cũng đã không còn được chắc chắn như ban đầu. Theo Cửu U Ma Tổ Hỏa cùng hàng loạt trận pháp Khương Thần bố trí trên thế giới này phát nổ, giới bích bị phá tan, không gian kia cũng chậm rãi khép lại vết rách.
Đây không phải không gian bị nổ nát mà là chính giới bích bị nổ nát, đem không gian chung quanh trở về một khối.
Loại lực lượng chèn ép kia quả thật khủng bố.
Một tòa đại lục khổng lồ lúc này đã bị ép diệt phân nửa. Không quá một phút nữa, tất cả sẽ tan thành mây khói.
Mục tiêu của Khương Thần ban đầu vốn không phải đem phiến thế giới này nổ nát. Với lực lượng của hắn hiện tại còn lâu mới có thể làm được điều đó. Thế nhưng chỉ cần một lực lượng đủ đem giới bích tổn thương, không gian khép lại, vậy thì chuyện thế giới này bị hủy diệt cũng không khác là bao.
Từ thực trạng hiện tại đến xem, mục tiêu của hắn hoàn thành.
Tại trung tâm phế tích lúc này xuất hiện một đạo bóng người. Hắn sau khi xuất hiện liền tay kết ấn, miệng niệm chú, đồng thời ném ra rất nhiều Hỗn Nguyên Thạch.
Cổ Minh!!!
Hắn kia là muốn trong khoảng khắc thế giới này chưa bị hủy diệt muốn khởi động truyền tống trận rời đi sao?
“Cổ Minh?” Khương Thần phát hiện ra dị trạng, lúc này quát lên một tiếng.
Hắn cũng không chút chậm trễ ôm theo tiểu nha đầu dồn hết toàn lực bay về phía tuyền tống trận.
“Hừ…mơ tưởng.” Mắt thấy truyền tống trận bắt đầu được khởi động, Cổ Minh cười gằn một tiếng, bàn tay vung ra đem chút tàn lực đánh về phía Khương Thần.
Hắn đây cảm thấy bản thân mình thật sự may mắn.
Thời điểm định ẩn vào hư không hòng giảm bớt sức sát thương từ lực lượng hủy diệt, hắn lại nhớ ra truyền tống trận vẫn chưa bị phá nát, lúc này liền âm thầm trở lại truyền tống trận, hi vọng có thể khởi động được nó kịp lúc hòng rời đi thế giới này.
“Khặc khặc.” Khương Thần cười lạnh lùng gầm lên một tiếng: “Cổ Minh, ta nói ngươi nhất định hối hận.”
Một tay ôm lấy Khương Y Na, bản thân thì thiêu đốt tu vi hướng thẳng về phía đạo chưởng lực mà Cổ Minh đánh tới kia.
“Ha ha, tiểu tử, ta vẫn là người thắng cuộc.” Cổ Minh cười lạnh nói. Bàn tay lại tiếp tục đánh ra vài đạo chưởng ấn hòng không cho Khương Thần tới gần.
Thời điểm này, hắc đồng giữa trán Khương Thần vốn đã khép lại từ lâu bỗng nhiên mở ra. Một đạo hắc mang quỷ dị lóe lên.
“Di Hình…Hoán Vị.”
Thần thông thứ ba của Thánh Đồng chính là Di Hình, nếu như kích phát lên tới mức cực hạn có thể trong tích tắc vật đổi sao dời, hoán đổi vị trí đối thủ cùng với bản thân mình. Nếu như trong thực chiến xuất kì bất ý, một chiêu này có thể khiến cho đối phương tự tấn công bản thân mình.
Giống như hiện tại mặc dù chưa thể thuần thục sử dụng Di Hình để hoán đổi vị trí của Cổ Minh cùng bản thân, thế nhưng dưới một khoảng cách gần cùng với thiêu đốt một lượng huyết mạch nhất định, Hoán Vị không ngờ lại thành công.
Chỉ thấy Khương Thần lúc này ôm lấy Khương Y Na đứng cạnh truyền tống trận, Cổ Minh thì từ vị trí bên cạnh truyền tống trận được chuyển dời sang vị trí Khương Thần vừa mới tại.
Bất ngờ ập tới, Cổ Minh không kịp chuẩn bị, hắn liền dính toàn bộ chưởng lực của chính bản thân mình vừa đánh ra. Thân thể vốn đã bị thương từ lúc trước hiện tại không còn lực lượng chống đỡ liền bị đánh bay về phía sau.
“Khương Thần…tên khốn nhà ngươi…ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi.”
Oành!!!
Một tiếng nổ cuối cùng vang lên, phiến không gian được Hồn tộc đại năng tách mở từ ngàn vạn năm trước lúc này chính thức khép lại. Thiên băng địa liệt, Uông Tử thành phân thành này chấm hết từ đây.
Cũng tại thời điểm này, Khương Thần, Khương Y Na đã được truyền tống trận đưa đi.
Mặc dù được truyền tống trận truyền đi tránh thoát tai nạn, thế nhưng không gian khép lại, thế giới nổ tung cũng khiến cho truyền tống trận bị phá nát, bọn họ chắc chắn không thế tới được nơi cần tới. Thậm chí tình trạng hiện tại của bọn họ cũng không mấy khả quan.
Nếu như di chuyển từ thế giới này qua thế giới khác bằng không gian thông đạo sẽ tốn nhiều thời gian hơn dùng truyền tống trận, thì di chuyển bằng truyền tống trận lại nguy hiểm hơn thông đạo không gian rất nhiều.
Vì sao?
Thử tưởng tượng ngươi đang được truyền tống đi mà một bên truyền tống trận bị phá nát. Như vậy ngươi sẽ ở đâu? Ngược lại di chuyển thông qua thông đạo không gian, nếu như đầu bên kia thông đạo bị phá nát, ngươi vẫn còn đường để quay về.
Hai người Khương Thần cùng Khương Y Na hiện tại chính là lâm vào tình cảnh như vậy. Tiến thoái lưỡng nan. Cũng không phải tiến thoái lưỡng nan mà là không thể tiến thoái.
Bọn họ hiện tại đang ở ngoài một khoảng không tối đen mịt mù. Nơi kia chằng chịt lôi điện, chằng chịt phong bạo. Chỉ cần chạm vào một chút thôi liền có thể bị phong bạo xé nát, lôi điện đốt cháy.
“Ca ca…chúng ta…”
Khương Thần cười khổ nói:
“Bị trục xuất vào trong thứ nguyên…mặc dù không phải loại cấp độ sâu nhưng mà…muốn trở về cũng không có cách nào cả.”
“Như vậy a…so với bị nổ nát vẫn còn tốt hơn.” Tiểu nha đầu bỗng nhoẻn miêng cười xua đi u buồn của Khương Thần: “Ít nhất Y Na còn được ở cạnh ca ca.”
Nghe tiểu nha đầu nói vậy, Khương Thần mỉm cười hiền từ, đưa tay xoa đầu nàng nói:
“Phải a, chung quy so với chết vẫn còn tốt.”
Hiện tại hai người Khương Thần cùng Khương Y Na đều đứng im tại chỗ không dám di chuyển lung tung sợ sẽ bị phong bạo giảo sát. Bản thân bọn họ chỉ có để cho không gian tự đẩy thân thể rời đi. May mắn nếu như lọt vào tiết điểm không gian liền có thể đánh vỡ mà thoát ra. Xui xẻo liền bị nhốt trong thứ nguyên suốt đời.
Thậm chí không phải bị nhốt tại nơi này suốt đời. Có thể một ngày đẹp trời nào đó, dòng chảy không gian đưa bọn họ tới nơi có phong bạo hoặc lôi hải, cuộc đời bọn họ cũng liền chấm dứt.
Bỏ mặc cho dòng chảy không gian đưa đi, Khương Thần cùng với Khương Y Na đã bị nhốt trong thứ nguyên không gian đã một thời gian dài.
Tại nơi đây không có Hỗn Nguyên Chi Khí, chỉ có phong nhận cùng với lôi điện do vậy cả hai người cũng không thể nào hồi phục lại được thương thế, chưa nói tới thương thế còn nặng hơn trước do phải đối kháng lại những đợt phong nhận bất chợt cắt qua.
Thời gian cứ trôi qua cho đến một ngày, cả hai huynh muội Khương Thần phát hiện ra một thông đạo không gian đã bị tàn phá cũng đang trôi nổi trong thứ nguyên.
Thông đạo không gian này dường như đã bị đứt đoạn, hai đầu không còn nối thông với nhau, thậm chí tọa độ nối với đầu bên kia cũng đã lạc mất trong thứ nguyên.
Nhìn thấy thông đạo không gian kia, Khương Thần chợt cảm thấy có chút may mắn. Nếu như tại đây phát hiện ra thông đạo không gian, vậy thì đầu ra của thông đạo cũng sẽ cách đây không xa.
“Ca ca, có chuyện gì vậy?” Tiểu nha đầu hai mắt lim dim nhìn lấy Khương Thần khẽ nói.
“Y Na, mau nhìn.” Khương Thần mỉm cười chỉ về phía thông đạo không gian phía trước. Nơi đó mắc dù bị che phủ bởi lôi điện thế nhưng nếu như có thể vượt qua được đợt lôi điện, bước chân vào thông đạo, hai người có thể chậm rãi tìm đường ra được.
“Thứ đó là gì vậy ca ca?”
“Có thể sẽ là lối ra.” Khương Thần khẽ nói, khuôn mặt không che giấu được kích động.
Nói đoạn, hắn cầm lấy tay tiểu nha đầu đạp lên hư không bay về phía một đầu thông đạo đang lững lờ trôi kia.
Ngăn cản hắn là rất nhiều phong nhận, rất nhiều những cột lôi điện to như bắp đùi. Thế nhưng hiện tại trong lòng có hi vọng, Khương Thần đối với những thứ này có coi là gì.
Hai người sau khi vượt qua từng tầng lôi điện cùng với phong nhận giảo sát, lúc này đang đứng trước cửa ải khó khăn duy nhất để bước vào thông đạo. Một phiến lôi hải xanh lam khổng lồ chắn ngang.
Nếu như có thể vượt qua phiến lôi hải này, hai người liền có thể bước vào được thông đạo không gian kia. Khương Thần không biết thông đạo kia đầu còn lại đã bị cắt đứt hoàn toàn hay chưa thế nhưng dù cho còn chút hi vọng hắn vẫn phải cố gắng.
“Ca ca…hiện tại chúng ta làm sao vượt qua?”
“Không cần lo lắng, ca ca có biện pháp.” Khương Thần cười cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.