Chương trước
Chương sau
Sóng gió tại Uông Tử thành tiếp tục được đẩy lên cao trào khi mà Tiêu Thiên Tiếu hướng tới Khương Thần đưa ra chiến thư. Chiến thư đại ý nói rằng muốn được gặp một lần tỷ thí tại cổng Tây của Uông Tử thành. Tất nhiên chuyện không hề nhắc tới Khang gia tộc nhân cũng như sự việc Khang gia tộc nhân đả thương tộc nhân Tiêu gia. Đây có thể coi như Tiêu Thiên Tiếu đối với Khương Thần tôn trọng.
“Thành chủ, có phải ngươi quá hiền rồi hay không?”
“Cứ để cho bọn chúng quậy phá. Ta cũng muốn nhìn xem thớt hắc mã của Khang gia kia như thế nào. Mới chỉ Nguyên Đan Cảnh liền có thể đánh bay Nguyên Vương Cảnh Yêu Luân.” Cổ Minh đang ngồi bên một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn có bày mực vẽ cùng giấy bút cùng với một vài bức thư pháp.
“Đến, ngươi nhìn xem chữ Hồn này ta viết thế nào?” Cổ Minh hướng Cổ Khư vẫy vẫy tay ra hiệu.
Cổ Khư vốn thuộc loại người mạnh mẽ thiết huyết, đối với thư pháp hội họa các loại thú vui tao nhã chính là mù tịt. Vác khuôn mặt sầu bi khổ cực tới quan sát bức thư pháp của Cổ Minh, Cổ Khư lại phải một phen vuốt mông ngựa sau đó mới rời đi.
Sau khi Cổ Khư rời đi, sắc mặt Cổ Minh vốn bình bình đạm đạm giống như tiểu thúc thúc bên nhà kia biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh tựa băng sương.
Khuôn mặt hắn vốn đã tuấn tú, phối cùng với cảm xúc lạnh nhạt này tưởng như không hợp thế nhưng ngược lại càng khiến cho hắn trông càng trở nên khiếp người. Tất nhiên loại khuôn mặt này hắn chỉ thể hiện mỗi khi ở một mình. Bình thường hắn vẫn sẽ duy trì loại biểu cảm hiền hòa nho nhã như thư sinh.
“Hừ…đến giờ này ngươi vẫn còn chưa chịu vào thành sao?”
Trước mặt Cổ Minh lúc này xuất hiện hư ảnh một tấm bản đồ. Bản đồ này nói đúng hơn thì giống như thiết bị theo dõi GPS trên Lam Hải tinh. Bởi lẽ trên bản đồ kia xuất hiện một điểm sáng màu xanh lam cùng một điểm sáng vàng cạnh nhau không ngừng di chuyển.
Tại Uông Tử thành này, toàn bộ Phong Thiên Đồ cùng Khai Thiên Đồ đều chịu sự kiểm soát của Cổ Minh. Hai điểm sáng xanh cùng vàng kia liền chính là Khai Thiên Đồ cùng Phong Thiên Đồ trong tay Khương Thần lúc trước cướp được từ Uông Tử thành sứ giả.
Cổ Minh tính toán rất sâu, biết được bản thân có thể thông qua hai món bảo vật kia kiểm soát di chuyển của Khương Thần, thế nhưng hắn chắc hẳn không ngờ hai món đồ đó hiện tại đã không còn trên tay Khương Thần.
Sau khi tiến vào Uông Tử thành lần thứ hai này, Khương Thần đã đem hai món bảo vật kia dùng chút thủ đoạn “cơ duyên xảo hợp” tặng cho một vị nguyên giả Hồn tộc đồng thời đổi lấy một ít hồn đan.
Vị nguyên giả kia khi đó còn cảm ơn hắn rối rít đây, không nghĩ tới bản thân hắn lại bị Khương Thần tính kế. Thậm chí hiện tại còn bị Cổ Minh để ý tới.
“Rốt cuộc có toan tính gì a?” Cổ Minh khẽ lẩm nhẩm, trong lòng cảm giác như có chút không đúng.
Lại nói, Uông Tử thành lúc này đã loạn thành một bầy, tất cả đều hướng về một trận chiến mà Tiêu Thiến Tiếu phát động kia.
Yêu Luân cũng hết sức nóng lòng chờ đợi một trận đọ sức giữa Tiêu Thiên Tiếu cùng với Khương Thần. Thời điểm giao đấu với Khương Thần, trong lòng hắn luôn xuất hiện một cỗ dự cảm rằng bản thân chắc chắn sẽ thất thủ trước đối phương, do vậy hắn muốn Tiêu Thiên Tiếu làm người thí mạng.
Tính tình Tiêu Thiên Tiếu hắn hiểu rõ. Hắn chỉ cần lộ ra phong phanh Khương Thần thực lực thâm sâu khó dò, thậm chí bản thân cũng không thể mò tới, Tiêu Thiên Tiếu chắc chắn sẽ vô cùng muốn so đấu với đối phương.
Rất hiển nhiên tình hình Uông Tử thành hiện tại chính là thứ mà Yêu Luân muốn thấy. Hắn muốn mò ra sâu cạn của Khương Thần.
“Ca ca, lại có người hướng ngươi khiêu chiến.” Ngồi tại một đình viện nhỏ trong góc Đông thành, tiểu nha đầu ngồi chơi cùng mấy khối đá nhỏ, bên cạnh nàng là Khương Thần đang chế luyện phù lục.
“Không cần quan tâm. Mấy tên thiên tài nhàn nhức cả trứng không có việc gì làm.” Khương Thần hờ hững nói.
“Nhàn nhức cả trứng nghĩa là gì ca ca?” Khương Y Na nghe thấy một câu nhàn nhức cả trứng, khuôn mặt lộ ra vẻ hớn hở, hai mắt tỏa sáng giống như phát hiện ra một tòa đại lục mới, tò mò hỏi.
“E hèm…Không có gì, chỉ là nhấn mạnh bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm mà thôi.” Sắc mặt Khương Thần hơi chút mất tự nhiên. Hiển nhiên trước mặt tiểu muội muội nói một chút lời thô tục khiến cho hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
“Ca ca.” Khương Y Na chợt ngẩng đầu nói: “Ngươi ngồi im một chỗ như vậy không cảm thấy chán sao.”
Nhìn điệu bộ của Khương Y Na, Khương Thần liền biết nàng đây là không chịu được buồn chán muốn ra ngoài đi dạo rồi. Mặc dù vậy, hắn vẫn tủm tỉm cười mà trêu chọc nàng rằng:
“Không chán, ca ca có thể ngồi như thế này nhiều ngày.”
Khương Y Na nhận ra bản thân đánh tiếng cho Khương Thần không thành công, lúc này nàng liền trưng ra khuôn mặt không vừa ý, kêu lên:
“Thế nhưng Y Na là vô cùng chán a. Ca ca! Chúng ta bao giờ có thể ra ngoài đây.”
“Chờ qua một đoạn thời gian nữa chúng ta liền có thể ra ngoài rồi.”
Lúc trước thời điểm chấp pháp đội đến ngăn cản hắn cùng với Yêu Luân đánh nhau dường như có loáng thoáng nhắc tới chỉ qua vài hôm, truyền tống trận sẽ tiếp dẫn đám tộc nhân Hồn tộc về Hồn Nguyên Thiên Giới. Đó chính là thời điểm rời đi hợp lý của hắn.
Tiểu nha đầu nghe vậy chỉ có thể ủ rũ cúi đầu tiếp tục chơi đùa cùng mấy khối đá nhỏ. Thỉnh thoảng nàng còn hậm hức khẽ nấc nhẹ trong cổ họng. Bộ dáng giống như phải chịu quá nhiều ủy khuất cho nên phát khóc.
Nhìn bộ dáng tội nghiệp của nàng, Khương Thần chỉ có thể cười khổ. Hiện tại chưa phải lúc hắn xuất đầu lộ diện. Điều cần làm bây giờ chính là chuẩn bị đầy đủ trạng thái tốt nhất để tiến về truyền tống trận.
Tin tưởng nơi kia khi đó sẽ xảy ra một trận đại chiến kinh thiên.
Cốp!!!
Khương Y Na trong lúc mải mê đá những khối đá nhỏ, không may một khối đá từ chân nàng văng trúng đầu Khương Thần. Tấm phù lục hắn đang vẽ dở liền báo hỏng.
“Ca ca… không có ý tứ, Y Na lỡ chân.” Khương Y Na nghiêng lấy đầu nhỏ, cười hì hì nói: “Ca ca, ngươi phải biết là người có mất đề, ngựa có thất thủ a…ta chính là không cố ý.”
“Là người có thất thủ, mã có mất đề.” Khương Thần sắc mặt có chút tím đen, tiểu nha đầu này hôm nay lại nói năng lộn xộn a.
Nhìn thấy sắc mặt Khương Thần không chút dễ nhìn, tiểu nha đầu ba chân bốn cẳng bỏ chạy, thanh âm non nớt còn vang vọng lại từ phương xa:
“Đồng dạng á…dù sao tựu là ý tứ kia, ca ca ngươi đừng tính toán chi li vậy mà.”
Khương Thần một hồi im lặng. Cùng tiểu nha đầu tranh biện chính là một kiện sự tình nhàm chán, vô luận thắng thua đều không có một điểm ý nghĩa.
“Ài…cũng coi như tươm tất.” Vươn vai đứng dậy, Khương Thần mỉm cười khẽ nói: “Cổ Minh a... Tin tưởng lần này sẽ vô cùng đặc sắc đây.”
Hắn không nắm chắc có thể đánh bại được Cổ Minh, thế nhưng đối với việc bảo mệnh cộng với đào thoát trong tay đối phương, hắn vẫn có mấy phần tự tin. Dù sao hắn có nhiều thủ đoạn chưa được triển khai lắm.
Trận pháp, đan dược, phù lục và thủ đoạn áp đáy hòm chính là ngọn thiên hỏa Cửu U Ma Tổ Hỏa kia.
Lại nói, Khương Thần đuổi theo hướng tiểu nha đầu vừa nãy bỏ chạy liền nhìn thấy nàng đang đứng đối mặt với một đám người bộ dáng hung thần ác sát. Hai bên dường như đang giằng co chuyện gì đó.
“Có chuyện gì?” Khương Thần bước tới thay tiểu nha đầu nói chuyện.
“Ca ca, Y Na đi tới bỗng nhiên bị đám người này chặn lại nói cái gì mà Y Na trộm đồ, Y Na không có.” Khương Y Na khuôn mặt đỏ bừng lên vì tranh cãi với đám người, lúc này quay sang Khương Thần mở miệng giải thích.
“Ngươi là gì của nàng?”
“Các ngươi nói nàng ăn trộm? Nàng lấy thứ gì của các ngươi?” Khương Thần không trực tiếp trả lời vấn đề của những người đối diện, ngược lại lại hỏi ngược.
“Hừ, chính là một khối hồn đan Hồn Nguyên Thú Nguyên Vương Cảnh.” Một vị nam tử hừ lạnh nói: “Chúng ta tân tân khổ khổ mới diệt sát được một tôn Hồn Nguyên Thú Nguyên Vương, thu được một viên hồn đan, vừa mới rồi đem đi giao dịch liền bị tiểu nha đầu này ăn trộm mất.”
“Không có, Y Na không có ăn trộm.” Khương Y Na nói đoạn liền xòe bàn tay ra, nơi đó xuất hiện một viên hồn đan Hồn Nguyên Thú Nguyên Vương Cảnh: “Thứ này là ca ca cho Y Na chơi, Y Na không có ăn trộm của bọn họ.”
Tiểu nha đầu vì chứng minh bản thân thậm chí còn ngây thơ đến nỗi rũ rũ vạt áo, móc ra túi áo trống rỗng. Trên tay chỉ có một viên hồn đan lúc trước Khương Thần đưa cho nàng chơi đùa.
“Hừ, nói dối. Viên hồn đan kia chính là ngươi lấy của chúng ta.”
“Vậy các ngươi có thể nói cho ta biết muội muội ta lấy của các ngươi bằng cách nào được không?” Khương Thần cười nhạt nói: “Các ngươi mười cái Nguyên Đan Cảnh hậu kì còn bị một tiểu nữ hài đồng cấp trộm đồ sao?”
“Nói vậy là ngươi phủ nhận tiểu nha đầu này ăn trộm.” Một vị nam tử khác trong đoàn người cười lạnh nói.
Bọn hắn vừa rồi đi ngang qua đây liền nhìn thấy Khương Y Na. Bản thân tò mò liền đi theo nhìn xem, bởi lẽ bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy một tiểu hài tử có đủ tư cách bước chân vào nơi đây cả. Thời điểm nhìn thấy Khương Y Na cầm viên hồn đan kia trên tay, tất cả đều nổi lên tham niệm quyết định đánh chủ ý lên người tiểu nha đầu.
Hai bên vừa mới giằng co được một lúc thì Khương Thần đuổi tới. Sự việc hiện tại chính là như vậy.
Khương Thần thừa biết, tiểu nha đầu nhà mình mặc dù có chút nghịch ngợm, thế nhưng loại hành động trộm cắp nàng sẽ không bao giờ làm. Đồng thời một khối hồn đan trên tay nàng kia quả thật là của hắn đưa cho.
Rất dễ hiểu, đám người kia chính là tham lam một khối hồn đan cho nên mới chặn đường tiểu nha đầu.
“Không sai.” Khương Thần gật đầu nói: “Một khối hồn đan này chính là ta đưa cho nàng.”
“Tốt rồi.” Nam tử dẫn đầu đám người gật đầu nói.
Đoạn, sâu trong mắt hắn hiện lên vẻ lăng lệ, khuôn mặt hung ác lúc này càng trở nên dữ tợn:
“Tới đoạt lấy, chỉ cần không giết chết bọn họ là được, đánh tàn phế có ta chống lưng cho các ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.