Chương trước
Chương sau
Thế giới nơi mà Uông Tử thành phân thành ngự trị vốn ảm đạm u ám thế nhưng giờ đây lại hiện ra một bộ mặt trái ngược hoàn toàn.
Chỉ thấy đâu đâu cũng xuất hiện một loại thanh âm ồn ã vô cùng náo nhiệt. Nguyên giả Hồn tộc đi chung với nhau thành từng đoàn với số lượng lớn. Đi tới đâu Hồn Nguyên Thú bị tiêu diệt tới đó.
Mục tiêu duy nhất của bọn họ bây giờ liền là càn quét toàn bộ thế giới này tìm ra và tiêu diệt kẻ xâm nhập giành lấy Dưỡng Thần Đan.
Trong khi đó, người vốn là mục tiêu của bọn họ hiện tại lại vô cùng nhàn nhã.
Khương Thần lúc này đang khoác trên mình một tấm áo choàng đen trùm kín từ đầu tới chân. Những ngày qua, hắn ở tại trong phiến đại lục rậm rạp này bố trí rất nhiều các loại giả truyền tống trận, các loại bẫy rập chủ yếu muốn làm khuấy đảo nơi này lên để dễ bề hành động.
Sau khi đám nguyên giả chạy tới nơi có cột sáng thứ hai vọt lên, ngay sau đó lại có thêm một cột sáng nữa xuất hiện.
Giống như hai lần vừa rồi, cột sáng này chỉ khẽ lóe lên sau đó vụt tắt trong bầu trời xám xịt. Trên bầu trời lại tiếp tục xuất hiện ba động không gian mãnh liệt, lại một thông đạo giống hai lần vừa rồi hiện ra.
“Tất cả mọi người chia nhau ra tìm kiếm phụ cận. Hắn muốn dùng thủ đoạn này để đánh lạc phương hướng của chúng ta.”
Không ít thanh âm hô hào nhau khiến cho cả tòa đại lục càng trở nên náo nhiệt.
Càng ngày, càng có nhiều cột sáng vọt lên. Bầu trời lúc này xuất hiện rất nhiều thông đạo không ngừng xoáy tròn khiến cho không gian rung chuyển.
Từ dưới mặt đất nhìn lên, bầu trời xám xịt lúc này giống như một tổ ong bị thủng lỗ chỗ.
“Kẻ này…giày vò đủ mệt mỏi a.” Một vị lão giả Nguyên Vương Cảnh đỉnh phong khẽ than thở.
“Hừ…dù sao hắn cũng không thể thoát được.” Cổ Khư cười lạnh nói.
Tại vị trí ban đầu xuất hiện thông đạo, nơi đây cũng chính là nơi đầu tiên Khương Thần xây dựng tiểu truyền tống trận mà bị đám người Khang Kha Nguyệt phát hiện.
Ban đầu vốn dĩ đây là nơi vô cùng náo nhiệt, thế nhưng sau khi hàng loạt cột sáng chiếu rọi lên trời, bọn họ sớm đã nghĩ tới đó chỉ là kế dương đông kích tây của người đột nhập. Vì vậy mà hiện tại nơi này đã vắng không còn một ai.
Không gian xuất hiện chút ba động, một bóng hắc giả trống rỗng xuất hiện.
Người này sau khi xuất hiện liền ngửa mặt nhìn về phía hắc động đang xoáy tròn trên bầu trời, miệng lẩm nhẩm một thứ gì đó không rõ ràng.
Chỉ thấy người này đưa tay kết ấn, thông đạo tối đen kia càng xoáy mạnh. Tận sâu trong thông đạo kia mơ hồ xuất hiện chút điểm sáng.
Đúng thời điểm này, cây rừng đột nhiên xiêu vẹo, cuồng phong tố lốc dường như chuẩn bị xuất hiện, chỉ thấy không gian xung quanh rung động mạnh mẽ. Không quá ba hơi thở, toàn bộ phụ cận xung quanh tiểu truyền tống trận này lập tức bị một lượng lớn người bao vây.
Một đạo thanh âm trào phúng vang lên:
“Đợi ngươi đã lâu.”
Đám người tách ra hai phía, Cổ Khư vừa vỗ tay vừa bước lên phía trước, trên khuôn mặt mang theo vẻ khinh thường cùng trào phúng.
Toàn bộ những người bao vây quanh đây đều là Nguyên Vương Cảnh trở lên. Đây cũng chính là toàn bộ nhân mạch tại Uông Tử thành lúc trước do Cổ Khư dẫn đến.
Bọn hắn ban đầu khi trông thấy thông đạo thứ hai hiện ra, vốn đã định cấp tốc chạy tới bắt người. Thế nhưng Cổ Khư lại không phải người ngu. Hắn ngược lại phái toàn bộ thành viên chấp pháp đội rời đi, bản thân thì dẫn theo gần trăm vị Nguyên Vương Cảnh ẩn giấu khí tức mai phục ở đây.
Quả nhiên dự đoán của hắn là đúng, kẻ đột nhập tạo ra loại tràng diện kia chỉ là để che mắt người khác, bản thân đối phương lại chọn nơi đầu tiên cũng là truyền tống trận thật sự để tiếp dẫn người ngoài vào.
“Mưu kế của ngươi cũng chỉ có thể che mắt hài tử mà thôi.” Cổ Khư cười lạnh nói: “Hiện tại còn không mau thúc thủ chịu trói.”
Hắc giả đứng giữa vòng vây kia vẫn đứng im như tượng, hai tay vẫn kết ấn, dường như chưa dừng lại việc mở rộng thông đạo.
“Hừ…cứng đầu.” Cổ Khư khẽ nói.
Đoạn, không đợi hắn ra tay, từ phía sau Cổ Khư, một vị Nguyên Vương Cảnh Hồn tộc nhịn không được xuất thủ.
Người này đạp một bước chân liền đã tiếp cận hắc giả đứng trung tâm trận pháp. Trên tay quyền kình gào thét đấm thẳng về đầu lâu đối phương.
Oành…
Hắc giả vốn đứng im thi pháp, sau khi lĩnh trọn một quyền của vị Nguyên Vương Cảnh kia liền bị đánh bay.
“Tưởng thế nào…” Nguyên giả Hồn tộc kia cười nói: “Hóa ra chỉ là giả thần giả quỷ.”
Những người xung quanh khuôn mặt cũng hiện lên chút mộng bức.
Chẳng lẽ đây chính là người đột nhập Uông Tử thành lúc trước?
Không phải a. Hắn làm sao có thể yếu như vậy?
Trong đầu ai nấy đều hiện lên chút suy nghĩ như thế. Nếu như quả thật hắc giả kia là người đột nhập, không thể không nói Uông Tử thành phân thành này sẽ trở thành chuyện cười trong Hồn tộc.
Hống…hống…
Lúc này thông đạo trên bầu trời cấp tốc rộng mở, từ sâu trong thông đạo, một thanh âm gào thét vang lên.
“Kia là?”
“Chẳng lẽ người này không phải tiếp dẫn người từ thế giới khác đến mà là tiếp dẫn yêu thú?”
Nhắc đến hai từ yêu thú lại phải nhắc đến yêu tộc.
Yêu thú cùng yêu tộc nhìn thì tưởng như giống nhau thế nhưng thực tế lại khác biệt hoàn toàn. Yêu tộc nằm ở một phạm trù cao cấp hơn yêu thú rất nhiều.
Khác nhau ở đây cũng giống như con người và vượn người. Cùng có một chữ người thế nhưng một bên vẫn thuộc về động vật và không có linh trí, còn một bên thì lại có ý thức, có lí trí.
Yêu thú ở đây cũng giống như vượn người còn yêu tộc giống như con người.
Tất nhiên có thể xếp chung yêu thú với yêu tộc. Có thể gọi yêu thú là yêu tộc thế nhưng không thể gọi yêu tộc là yêu thú.
Yêu thú bình thường phân ra làm mười cấp từ nhất phẩm đến thập phẩm. Từ thất phẩm trở đi yêu thú mới có thể hóa hình, đồng thời yêu thú từ thất phẩm trở đi mới miễn cưỡng được liệt vào hàng ngũ yêu tộc.
Thế nhưng được gọi là yêu tộc thì khác. Bình thường tại yêu tộc, mỗi tộc nhân vừa mới sinh ra đã mang theo nhân hình, khi cần liền có thể biến thành bản thể là thú.
Ví dụ dễ hiểu hơn đó là Hồn tộc cùng Hư Không Thần Tộc trước thời đại Cổ Đế. Hai tộc này một là Thôn Thiên Tộc – Thôn Thiên Thú, một là Hư Không Thần Thú đều thuộc về yêu tộc nhưng lại không thể gọi bọn họ là yêu thú.
Bởi lẽ mỗi tộc nhân các tộc kia khi sinh ra đã mang theo nhân hình. Chẳng qua chảy xuôi trong họ không phải là nhân huyết mà là yêu huyết mà thôi.
Cứ thử đứng trước mặt tộc nhân Hồn tộc cùng Hư Không Thần Tộc gọi bọn họ là yêu thú xem. Ngươi sẽ biết khác biệt của yêu thú và yêu tộc.
Cũng bởi vì thế cho nên Đại Thiên Nguyên Giới mới có vạn tộc chi linh: nhân tộc, yêu tộc, thụ tộc, hải yêu tộc…
Lại nói, gần trăm vị Nguyên Vương Cảnh Hồn tộc mang theo vẻ mặt khó hiểu nhìn lên bầu trời.
Không qua bao nhiêu thời gian, từ sâu trong thông đạo, một tôn yêu thú rốt cục giáng lâm.
Hỏa Yêu Viên!
Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên loại suy nghĩ này.
Yêu thú vừa mới đáp xuống từ thông đạo trên bầu trời kia là một tôn yêu viên, toàn thân lông dày đỏ rực như lửa.
Tại Đại Thiên Nguyên Giới, đây chính là một đầu Hỏa Yêu Viên.
Loại yêu thú này huyết mạch thường thường, thực lực cao nhất có thể đạt tới chỉ vỏn vẹn ngũ phẩm tương đương với Nguyên Tôn Cảnh nguyên giả.
Bởi vì chỉ có thể đạt tới ngũ phẩm nên chủng yêu thú này không thể hóa hình.
Lại nói, sau khi Hỏa Yêu Viên xuất hiện, nó ngửa cổ gầm lên một tiếng. Ngay sau đó, từ sâu bên trong thông đạo, mười chín tôn Hỏa Yêu Viên nữa ồ ạt chui ra.
Gần hai chục tôn Hỏa Yêu Viên này thực lực vào khoảng tứ phẩm trung kì, so với tôn Hỏa Yêu Viên ban đầu nhỏ hơn một chút, thực lực cũng thấp hơn một chút.
Vừa vặn hai mươi tôn Hỏa Yêu Viên thực lực vào khoảng Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong, Nguyên Vương Cảnh.
“Ha ha…kẻ này xem ra cũng có chút bản sự…không biết kiếm ở đâu được đám yêu thú này đối kháng với chúng ta.” Một vị nguyên giả Hồn tộc cười khẩy nói.
Tất cả cùng đưa ánh mắt khinh thường về phía hắc giả đang chật vật phía xa.
“Ngươi còn chiêu gì liền sử dụng hết a…tại Uông Tử thành này, không tin ngươi có thể lật ra sóng lớn.”
Hắc giả nghe đám người kia trào phúng như vậy cũng không xuất hiện chút tức giận. Hắn tiếp tục kết ấn niệm chú.
Thông đạo trên bầu trời rộng mở, từ sâu trong đó, các loại tiếng gào thét gầm gừ lại càng xuất hiện nhiều.
Chỉ một lát, cả một bầu trời đâu đâu cũng là yêu thú.
Các loại yêu thú xuất hiện thực lực đều rơi vào khoảng tứ phẩm sơ kì đến tứ phẩm đỉnh phong.
“Cái gì…?”
“Kẻ này…” Cổ Khư nhíu mày khẽ nói.
“Đừng nói với ta kẻ này mở ra thông đạo nối liền với Yêu Giới a.” Một vị khác khẽ nói: “Không có khoa trương vậy chứ?”
Yêu Giới mà hắn vừa mới nhắc tới chính là một thế giới rộng lớn nằm cực Tây Đại Thiên Nguyên Giới.
Bình thường các thế giới nằm ngoài rìa đều có rất ít Hỗn Nguyên Chi Khí, thực lực tổng thể mỗi thế giới đó đều vô cùng thấp.
Thế nhưng Yêu Giới lại hoàn toàn trái ngược.
Mặc dù nằm ở rìa cực tây Đại Thiên Nguyên Giới cũ, thế nhưng Yêu Giới thực lực lại nằm trong tốp đầu các thế giới.
Không bởi vì lý do gì ngoài lý do đây là thiên đường của yêu thú cùng yêu tộc.
Tại đây yêu tộc các loại chủng tộc là vương giả, yêu thú là lực lượng kiên trung. Nhân tộc cùng các tộc khác tại nơi này chỉ là thứ yếu mà thôi.
Bởi vì đặc thù của Yêu Giới như vậy cho nên vị nguyên giả Hồn tộc vừa rồi còn tưởng hắc bào nhân kia mở ra thông đạo nối Uông Tử thành với Yêu Giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.