Chương trước
Chương sau
Tại Vân Minh thành phố lúc này, Mộ Hân Đình sau khi uống vào một khỏa đan dược của Khương Thần, sức khỏe liền dần dần bình phục.
Công việc của nàng hiện tại liền là đưa ba tiểu nha đầu đi học, về nhà liền dọn dẹp nhà cửa như một người vợ hiền.
Điều này không thể tránh khỏi sự trêu chọc của mấy “lão bằng hữu” của Khương Thần. Đám người già mà không kính này mỗi lần nhìn thấy nàng đi qua đều sẽ mở ra những lời trêu chọc.
Nhìn thấy nàng dẫn theo ba tiểu nha đầu bỏ chạy, đám lão nhân lại cười lên vui sướng.
Bọn hắn phát hiện ra, thời điểm Khương Thần trở về liền có cái để trêu chọc hắn.
Khương Thần lúc này vẫn đang ngồi nhàn nhã đối mặt với hai vị võ giả của Vũ tổ.
Như đã nói từ trước, Ám ti gồm có tám tổ Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Vũ, Trụ, Hồng, Hoang. Lần trước Khương Thần đối mặt là người Thiên tổ. Lần này chính là Vũ tổ.
“Theo ta được biết, ta có quyền lợi không nói lời nào đúng không?” Khương Thần cười nhạt nói.
Bản thân hắn tự tin đám người kia chắc chắn không tìm ra được chứng cứ phạm tội của hắn. Bởi vậy hắn không có tất yếu phải mở miệng tiệp lời đối phương phòng tránh đối phương dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt.
“Ngươi quả thật có quyền im lặng. Vậy liền để ta tới nói đi.” Nữ tử cười lạnh nói.
Khương Thần nhún vai, một bộ không quan tâm.
Nữ tử nhìn tới bộ dạng Khương Thần ung dung như vậy, nội tâm chính là vô cùng giận dữ.
Nàng sau khi lật ra một phần tư liệu liền hướng về phía Khương Thần lạnh lùng nói:
“Cao Hùng Cường, Cao gia Vẫn Triết bất ngờ trên xe phát nổ gây ra thảm án. Hình Á Nam, Tô Trung Thiên một đôi vợ chồng trên phố đột nhiên đầu lâu sinh sinh bị giật đứt. Những chuyện này theo ban đầu điều tra liền giống như tai nạn bình thường, thế nhưng đi sâu vào điều tra, những người này có một đặc điểm chung đó là trước đó bọn họ đều đắc tội với ngươi.”
Dứt lời, nàng mở ra hai mắt giống như chim ưng nhìn Khương Thần:
“Ngươi nói xem chuyện này có hay không liên quan đến ngươi?”
“Đây không nói lên được điều gì. Ta chỉ là một người bình thường.” Khương Thần mỉm cười trêu tức.
“Người bình thường sao?” Nữ tử kia nhếch mép cười: “Nếu như là người bình thường vậy ngươi có thể giải thích chuyện ngươi mười mươi đã chết, bốn ngày sau lại sống trở lại? Ngươi đối với chuyện này có thể giải thích hay không?"
Khương Thần nghe vậy, khuôn mặt hiện lên chút ngạc nhiên.
Không nghĩ tới chuyện ở vùng núi thâm sâu như vậy mà đám người này cũng có thể điều tra được. Chuyện này có thể nói thay đổi một chút cách nhìn của Khương Thần đối với Ám ti.
Đám người này cũng không hoàn toàn bại sự có thừa. Liên quan tới điều tra tin tức, xem ra bọn này vẫn có chút linh thông.
“Và rồi?” Khương Thần nhún vai.
Nữ tử nhíu mày, hiển nhiên nàng không thể tin được trước những tin tức bản thân điều tra được về Khương Thần chỉ đổi lấy một chút sắc mặt ngạc nhiên của hắn.
Theo lý thuyết, trong trường hợp này, bất kì người nào cũng sẽ mang tâm lý sợ hãi mới phải.
Thế nhưng nàng từ đầu tới giờ chỉ thấy Khương Thần ngoại trừ trào phúng, thái độ của hắn đối với các nàng cũng chỉ có khinh thường.
“Ngươi thái độ này có phải hay không đang phủ nhận những điều ta vừa nói?” Nữ tử lạnh nhạt hỏi.
Khương Thần tựa tiếu phi tiếu đáp:
“Ngươi nói rất hay, thế nhưng cái ta cần là chứng cứ.”
Nói đoạn, Khương Thần nghiêng đầu, ánh mắt trêu tức nhìn lão nhân cùng nữ tử:
“Mọi việc các ngươi nói từ đầu tới giờ ngoại trừ thân thế của ta, còn lại việc đám người kia sống chết, tất cả chỉ là phỏng đoán. Nếu như không đưa ra được chứng cứ cụ thể, các ngươi liền không bắt ta được đâu a.”
Nữ tử kia sắc mặt lúc đỏ lúc đen.
Khương Thần nói đúng, chứng cứ các nàng điều tra không được. Thế nhưng dựa trên kinh nghiệm lâu năm, có thể phỏng đoán người đứng sau mấy sự việc đó chính là Khương Thần. Chẳng qua bọn họ không thể hiểu được với một khoảng cách xa như vậy làm sao Khương Thần có thể giết người.
“Ngươi nói cũng đúng.” Nữ tử kia cười lạnh: “Thế nhưng có nhiều chuyện sẽ vượt ra ngoài dự đoán của ngươi a.”
Nói đoạn nàng giơ ra một chiếc máy tính bảng. Trên đó hiện lên khuôn mặt của Khương Y Na đang tò mò nhìn về phía này.
“Hảo hảo nhìn xem chúng ta thu thập được gì.”
Từ máy tính phát ra một đạo thanh âm trong trẻo:
“Tiểu muội muội, chúng ta có thể hỏi ngươi một câu hỏi được không?”
Có lẽ là lần đầu tiên được người khác dùng điện thoại quay phim, tiểu nha đầu có chút thích thú, bởi vậy không chút suy nghĩ đáp:
“Được a, Y Na rất thật thà, Y Na biết gì liền sẽ nói nấy.”
Sau đó thanh âm nữ tử vừa rồi liên tục hỏi Khương Y Na về chuyện xảy ra tại công viên nước Vân Minh thành phố. Tất cả những câu hỏi của người kia đưa ra đều vô cùng khéo léo khiến cho tiểu nha đầu không chút nghi ngờ trả lời tất cả.
Bên này Khương Thần sắc mặt hiện lên vẻ âm trầm.
Hắn không quan tâm đến việc đám người Ám ti này tìm ra chứng cứ giết người của hắn. Dù sao loại chuyện này đối với hắn hết sức bình thường.
Điều khiến cho sắc mặt Khương Thần trở nên khó coi đó là đám người này đánh chủ ý lên tiểu nha đầu nhà hắn. Đây chính là một trong những điều tối kị của hắn.
“Làm sao? Ngươi yên tâm, với những thứ này chúng ta vẫn chưa thể kết luận ngươi là hung thủ giết người.” Nữ tử mỉm cười đắc ý nói: “Thế nhưng nhốt giam ngươi để điều tra vẫn là có thể. Bởi lẽ người là người bị tình nghi lớn nhất.”
Bộp bộp bộp…
Thanh âm vỗ tay vang lên. Khương Thần đứng dậy, khuôn mặt không chút cảm xúc nói:
“Không thể không nói, các ngươi quả thật tốn công tốn sức.”
Đoạn, hắn nhún vai không chút để ý, nói:
“Vậy ta cũng nói thẳng luôn. Người…là ta giết.”
Hắn ban đầu còn có ý định chối bỏ một phen. Dù sao hiện tại bản thây ngoại trừ da dầy thịt béo, có khả năng vận dụng một chút loại chú ngữ, còn lại hắn không khác người bình thường là bao. Đối với đám người võ giả này, hắn chỉ có thể bó tay chịu trói.
Thế nhưng hiện tại hắn nghĩ lại. Chuyện này không sớm thì muộn đám người kia sẽ điều tra ra. Hắn chẳng bằng thừa nhận luôn, đỡ đi một phen giày vò.
“Ha ha.” Nữ tử mỉm cười: “Rốt cuộc chịu thừa nhận rồi sao?”
“Cũng không phải chịu thua trước đám người các ngươi.” Khương Thần khuôn mặt khinh thường nói: “Chẳng qua cảm giác ngày nào cũng bị một lũ chuột nhắt nhòm ngó quả thật khó chịu.”
“Ngươi…”
Nữ tử thấy Khương Thần nói bọn họ là chuột nhắt, lúc này hai mắt trợn ngược lên. Chợt nàng cười lạnh nói:
“Để xem lúc bị nhốt giam ngươi có thể mạnh miệng được nữa không.”
Khương Thần lắc lắc đầu đáp:
“Các ngươi có thể…chẳng qua hậu quả sau đó các ngươi có thể chịu nổi hay không mà thôi.”
“Hậu quả? Ngươi nói giống như ngươi có thể lật bàn được vậy.” Nữ tử khuôn mặt lạnh lùng nói.
Đoạn nàng ra hiệu cho trung niên đã dẫn Khương Thần vào bắt lấy hắn.
“Dừng lại.”
Giữa lúc trung niên nhân đang định bắt giữ Khương Thần, lão niên từ nãy tới giờ vẫn luôn ngồi im lúc này lên tiếng.
Nữ tử cùng trung niên nhân động tác dừng lại. Hai người cùng nhìn về phía lão niên, không hiểu ý của hắn là thế nào.
“Ngươi thừa nhận ngươi là kẻ đã giết hại những người kia?” Lão nhân hướng về phía Khương Thần nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy.” Khương Thần nghiêng đầu nói: “Làm sao? Đến lúc ta thừa nhận việc này, các ngươi lại không tin?”
Lão niên kia chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về Khương Thần có chút tò mò.
“Mặc dù có thể khẳng định chuyện này liên quan đến ngươi thế nhưng ta đang thắc mắc không biết ngươi…một người bình thường có thể giết họ như thế nào?”
“Vậy liền bắt ta về tra hỏi a.” Khương Thần cười nhạt nói.
Đoạn, hắn đưa hai tay ra, ra hiệu cho trung niên nhân còng mình vào.
“Ngông cuồng.” Nữ tử quát lên: “Minh lão, ta đề cử trước tiên nhốt tiểu tử này lại rồi tính.”
Vị lão nhân gọi Minh lão kia thật sâu nhìn Khương Thần một chút, lát sau chỉ khẽ gật đầu không nói gì.
Khương Thần trước khi bị bắt đi còn nghiêng mắt nhìn hai người ngồi lại trong gian phòng thẩm vấn nói:
“Thỉnh thần dung dị tống thần nan a.”
Nữ tử nghe Khương Thần nói vậy chỉ cười nhạt, khẽ lẩm nhẩm:
“Thỉnh thần đến dễ tiễn thần khó? Hừm, tự coi mình làm một chuyện.”
Bên cạnh nàng, lão giả khuôn mặt vẫn mang theo đôi chút suy tư.
Theo hắn thấy, người bình thường trong tình cảnh hiện tại không nên có loại sắc mặt này.
Nói đúng hơn, Khương Thần phải sợ hãi hoặc chí ít là dè chừng mới phải. Thế nhưng hắn quan sát, đối phương từ đầu đến giờ dường như đối với mọi thứ xung quanh có vẻ rất hờ hững.
Loại người này thứ nhất liền là có chân tài thực học, bản thân liền có thể khinh thường mọi thứ. Thứ hai liền là loại người có thế lực lớn chống lưng.
“Rốt cuộc là chuyện gì đây?” Minh lão lẩm nhẩm suy tính.

Một tháng sau…
Trong một gian phòng tối đen chỉ có ánh sáng le lói chiếu qua khung cửa nhỏ trên cao, một vị thanh niên ngồi xếp bằng. Xung quanh hắn xuất hiện những dòng khí không ngừng lưu chuyển.
Đây ngoại trừ Khương Thần thì còn ai. Hắn đã bị nhốt giam suốt một tháng nay rồi.
Trong một tháng trôi qua, huyết mạch của hắn đã bị tinh huyết Thánh tộc đồng hóa dần dần. Cho đến ngày hôm nay, một tia huyết mạch cuối cùng cũng bị đồng hóa. Bản thân hắn lúc này có thể được coi là tộc nhân Thánh tộc chân chính.
Chỉ thấy lúc này, hai mắt vốn luôn khép hờ của Khương Thần khẽ mở. Khuôn mặt của hắn bình thường mặc dù có nét lạnh lùng, thế nhưng sâu trong vẻ lạnh lùng đó vẫn mang theo một loại nhân tính.
Hiện tại thời điểm hắn mở mắt ra, khuôn mặt lạnh lùng của Khương Thần nhiều hơn một loại khí tức xa lánh thường nhân.
Nói đúng hơn, loại khí tức này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thần thánh, ai ai gặp phải cũng sẽ cảm thấy tự ti.
Huyết mạch Thánh tộc – một trong tám loại huyết mạch cao quý nhất Đại Thiên Nguyên Giới. Các loại huyết mạch khác phải cúi đầu là hiển nhiên, nói gì tới một phàm nhân bản thân liền mang phàm thai, phàm huyết.
“Vũ tổ sao? Cũng nên cho các ngươi biết một chuyện…”
Trong gian phòng giam tối đen, một đạo thanh âm lạnh lùng hờ hững vang lên:
“Có một số tồn tại các ngươi đắc tội không nổi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.