Chương trước
Chương sau
Mà Dương Thạc bất đồng. Dương Thạc sống vài thập niên, ở con đường võ đạo tu luyện rất ngắn, trước mắt một đường, chính mình sẽ không nhìn nhiều chung quanh, cũng không có những thứ dư thừa kia. Những thứ huyễn tượng này, vẫn không ảnh hưởng được Dương Thạc.
Đạo lôi kiếp thứ ba, ung dung vượt qua.
Ầm ầm!
Đạo kiếp lôi thứ bốn, đã phủ xuống.
- Ân?
Lần này, không phải là thần hồn Dương Thạc bị tổn thương, mà trước mặt Dương Thạc, xuất hiện đại lượng công pháp bí tịch, pháp khí bí bảo, linh đan diệu dược. Trong đó đều là cửu âm Cửu Dương huyền công, pháp khí bí bảo, ít nhất đều là cấp bốn sao cấp năm tinh cấp hư không võ thánh có thể sử dụng. Mà linh đan diệu dược, thậm chí có thể để Dương Thạc trực tiếp tăng lên một đẳng cấp.
- Huyễn tượng thật là lợi hại.
Những thứ huyễn tượng này, không lừa được Dương Thạc.
Nhưng Dương Thạc cũng biết, huyễn tượng này, không nhất định cần lừa chính mình, chỉ cần có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình, để tâm cảnh của mình có vài phần ba động, nói như vậy, tâm cảnh của mình cũng không phải là hoàn mỹ không tỳ vết. Đợi qua đạo kiếp lôi thứ sáu, có thể tìm tới tâm cảnh mình sơ hở, xúc phạm tới bản thân mình.
Cho dù biết rõ là giả, một người đối mặt với rất nhiều trân bảo, sợ là cũng khó mà thờ ơ. Giống như gặp phải mộng đẹp, cho dù ý thức biết là giả, cũng không muốn tỉnh lại vậy.
- Thật là lợi hại, nhưng, muốn dựa vào những đồ này ảnh hưởng đến tâm cảnh của ta, còn kém một chút, phá cho ta.
Dương Thạc rất nhanh phá vỡ huyễn tượng.
- Bốn lần lôi kiếp trước, không hơn gì cái này. Đến đây đi, để cho ta xem xem lôi kiếp lần thứ năm lần thứ sáu, cùng với lôi kiếp sau đó, có thể đạt tới trình độ kinh khủng cở nào.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Dương Thạc kiên định, sau đó lẩm bẩm tự nói.
Bốn đạo Thần Hồn Lôi Kiếp đầu tiên, ung dung chống được.
Nhưng Dương Thạc lại biết, đón lấy bốn đạo lôi kiếp, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng có thể kháng trụ như vậy. Mặt khác, tám đạo lôi kiếp phổ thông này sau khi kết thúc, còn có một đạo lôi kiếp cuối cùng, tập hợp tổng lực uy thế của tám đạo lôi kiếp, lập tức oanh kích xuống. Lúc đó, đối với Dương Thạc mà nói, mới thật sự là thử thách to lớn vậy.
- Chống được tám đạo lôi kiếp đầu tiên, nhất định phải làm không có sơ hở nào.
- Tâm tình, không thể có chút nào dao động.
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
Một ít lôi kiếp, chủ yếu là một bộ phận thần hồn công kích, thêm vào một ít huyễn tượng.
Thần hồn công kích, có thể đối với thần hồn Dương Thạc tạo thành tổn thương. Mà huyễn tượng, lại để cho tâm cảnh Dương Thạc sinh ra kẽ hở.
Hai người, hỗ trợ lẫn nhau!
Nếu như chỉ có thần hồn công kích, không có huyễn tượng, Dương Thạc trực tiếp dựa vào Thần Hồn lực lượng mạnh mẽ chính mình chống đỡ là được rồi. Thần hồn chịu được tổn thương, thì sau đó dùng một ít thần hồn đan dược quý giá bù đắp là tốt rồi, quá trình độ Thần Hồn Lôi Kiếp, cùng quá trình độ thân thể lôi kiếp, trên căn bản sẽ không có khác biệt.
Mà nếu như chỉ có huyễn tượng, mà không có thần hồn công kích, cho dù những huyễn tượng này để cho tâm tình Dương Thạc rung chuyển không thể tả, tạo ra trăm chỗ sơ hở, thế nhưng không có thần hồn công kích cụ thể, cũng không thể đối với Dương Thạc tạo thành tổn thương gì. Nhiều nhất để Dương Thạc rơi vào huyễn tượng, không thể tự kiềm chế thôi.
Nói chung, huyễn tượng cùng thần hồn công kích, hầu như là thiếu một thứ cũng không được. Thiếu hụt bất luận cái nào trong đó, Thần Hồn Lôi Kiếp này, đối với Dương Thạc mà nói, liền dường như gà đất chó vậy, không đáng nhắc tới.
Đối mặt tám đạo đầu tiên trong lôi kiếp huyễn tượng. Dương Thạc nhất định phải bảo đảm, muốn không có sơ hở nào, tâm tình không thể xuất hiện gợn sóng, không thể có nửa phần kẽ hở.
Dưới tình huống này, một tia lôi kiếp thứ chín cuối cùng, mới có thể vững vàng chống đỡ được.
- Đến đây đi!
Đối với với tâm tình của chính mình, Dương Thạc đặc biệt có lòng tin.
Tuy rằng Dương Thạc có thời gian tu luyện khá là ngắn. Nhưng, bởi vì thời gian tu luyện quá ngắn, cũng làm cho Dương Thạc có rất ít tạp niệm.
Tâm vô tạp niệm, một lòng đi về võ đạo đỉnh cao, liền rất khó bị ngoại vật dao động. Tâm tình rất khó xuất hiện kẽ hở.
Ầm ầm ầm long!
Dương Thạc thầm nghĩ những điều này, đồng thời, đạo lôi kiếp thứ năm, rốt cục đến.
Răng rắc!
Dương Thạc thân thể dừng lại, trong hai mắt thần thái đều thoáng ảm đạm xuống một phần.
- Dương Thạc...
Sau một khắc, Dương Thạc bên tai, thanh âm của một cô gái, hưởng lên.
- Hả? Là âm thanh của Tiểu Địch? Truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Thạc nỗi lòng hơi động.
Sau một khắc, Dương Thạc liền nhìn thấy, một nữ tử mặc áo trắng, hướng về chính mình chân thành đi tới. Cô gái kia hai tám tuổi, hình dạng cực kỳ xinh đẹp tuyệt trần, hai mắt đưa tình, không phải người khác, chính là Dương Địch.
- Thật ảo tưởng. Thậm chí ngay cả thần hồn khí tức Tiểu Địch, đều mô phỏng được ra rồi.
Dương Thạc lúc này, thậm chí có thể cảm giác được, Tiểu Địch trước mắt này, khí tức, hoàn toàn cùng Tiểu Địch chân thực giống nhau như đúc.
- Dương Thạc... Có thể bồi theo ta sao...
Dương Địch hướng về Dương Thạc chân thành đi tới, sau đí hướng về Dương Thạc duỗi ra một cái tay. Sau một khắc, một bộ bạch y trên người Dương Địch, nhanh chóng lướt xuống, da thịt hiển lộ ra, mang theo hết sức mê hoặc, kích thích Dương Thạc.
Thậm chí, Dương Thạc cảm giác được, bên trong cái mũi của mình, đều có thể nghe thấy được mùi thơm cơ thể.
- Hí!
Nhìn thấy loại tình huống này, Dương Thạc không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
- Ôn Nhu Hương chính là cửa ải anh hùng, bất luận võ giả nào, đều không thể chống đối mê hoặc?
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
Tu luyện võ đạo, truy tìm võ đạo cực hạn, cũng không phải nói như là hòa thượng vậy, thanh tâm quả dục.
Tuyệt đại đa số võ giả, bước vũ đạo cực hạn, để cho mình trở nên càng mạnh hơn, vẫn là muốn thủ hộ người thân của mình, hoặc là muốn đạt được vật mình muốn. Trong đó, liền có cả nữ nhân.
Để cho mình trở nên càng mạnh hơn, thủ hộ nữ nhân của mình.
Hoặc là, để cho mình trở nên mạnh mẽ, nắm giữ càng mị lực to lớn hơn, đi hấp dẫn nữ nhân mình thích.
Nếu là không có mục đích khác, chỉ là đơn thuần vì trở nên mạnh mẽ mà trở nên mạnh mẽ, cái kia lại có ý nghĩa gì?
Hiện tại, nữ nhân mình thích, chính đang hướng về chính mình chân thành đi tới, mang đến cho mình mê hoặc cực hạn, sợ rất nhiều nam nhân, đều sẽ lòng sinh gợn sóng, tâm tình bất ổn.
- Đáng tiếc.
- Đáng tiếc, ta yêu thích Tiểu Địch, tuyệt đối không phải loại mê hoặc kia, ta yêu thích Tiểu Địch, cũng tuyệt đối không chỉ có là bởi vì thích nàng. Muốn dựa vào điều này, để tâm cảnh ta bất ổn, không có khả năng rồi. Phá cho ta.
Lúc này Dương Thạc, không chút nào lưu luyến Dương Địch trước mắt.
Nếu là mình muốn xem thân thể Dương Địch, trực tiếp đi tìm Dương Địch là tốt rồi, cần phải xem huyễn tượng này sao?
Ầm!
Dương Thạc khẽ quát một tiếng, từ bên trong huyễn tượng đi ra ngoài.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.