Cổ Lão chính là vị trưởng lão thủ hộ Tàng Thư Các trong phủ Trấn Quốc Công mấy năm trước. Chính là tiền bối cùng bậc với tổ phụ của Dương Thạc, Dương Thành. Trong quân đội, Cổ Lão cũng có uy vọng rất lớn. Lúc trước vì giữ tính mạng của Dương Thạc nên Cổ Lão đã giao dịch với Dương Thiên, đáp ứng trợ giúp Dương Thiên đi lôi kéo một số tướng lãnh trong quân đội Đại Chu. Bởi vì có Cổ Lão hiệp trợ nên quân Đại Thần mới có thể phát triển nhanh chóng, thế như chẻ tre, ngăn chặn quân Đại Chu, cướp lấy nửa giang sơn Đại Chu. Năm đó Cổ Lão đã thỏa hiệp với Dương Thiên vì Dương Thạc. Hắn tự nhiên có thiện cảm với Dương Thạc, Dương Thành! Tranh thủ sự ủng hộ của hắn khá đơn giản! Đối với Cổ Lão, Dương Thành, Dương Thạc rốt cục vẫn là đệ tử của Dương gia, là cháu trai của Trấn Quốc Công. Dương Thành khống chế quân Đại Thần thậm chí còn tốt hơn Dương Thiên khống chế quân Đại Thần không chút nhân tình! - Đi thôi! - Việc này không nên chậm trễ, cố gắng đi mau! Dương Thạc rời khỏi không gian Thập Phương Ca Sa. Ngay sau đó xoẹt một tiếng, phá toái hư không tiến về phía kinh thành Đại Chu. Kinh thành Đại Chu. Trong Hoàng thành, trong ngự thư phòng, một nam tử trung niên khí vũ hiên ngang đang ngồi ngay ngắn trong ngự thư phòng. Trước mặt hắn bày ra một đống tấu chương. Trong tay nam tử trung niên cầm một cây ngự bút, nhanh chóng mở tấu chương ra rồi phê chuẩn. Lạc Bằng! Tướng quân đứng đầu quân Đại Thần, Lạc Bằng! Lạc Bằng không chỉ là tướng quân đứng đầu quân Đại Thần, lúc trước còn là nho tướng nổi danh Đại Chu. Ngay cả cao thủ đứng đầu Nho môn Đại Chu Trương Chu Chính cũng đều mong thu nhận Lạc Bằng làm đồ đệ, truyền lý niệm Nho đạo của bản thân cho Lạc Bằng. Lạc Bằng mới thật sự là văn võ toàn tài, lên ngựa có thể định quốc, xuống ngựa có thể an bang. Giờ phút này, đúng là Lạc Bằng đang tọa trấn kinh sư, xử lý tất cả sự vụ ở kinh thành… Lạc Bằng có thể nói là văn võ song toàn. Tuy người đứng đầu Nho môn Đại Chu Trương Chu Chính đã bị Lạc Bằng chém giết nhưng trước khi Trương Chu Chính chết đã truyền thụ bí pháp Sơn Hà Đồ cho hắn. Lạc Bằng có thể nói là truyền nhân y bát của Trương Chu Chính. Tu vi Nho đạo của Lạc Bằng cũng bằng đệ nhất học sĩ Đại Chu Trương Chu Chính. Lúc trước Càn Minh Chân Càn Minh Vũ tiến về Huyền Sơn, chính vụ của Đại Chu chính là do Trương Chu Chính xử lý. Hiện tại Lạc Bằng xử lý chính vụ, tuy năng lực hơi kém Trương Chu Chính một chút nhưng hắn chỉ cần xử lý chính vụ của quân Đại Thần, tổng lại cũng chỉ bằng một nửa Đại Chu trước kia mà thôi. Huống hồ sau khi đánh chiếm kinh thành, những văn thần ở kinh sư Đại Chu lúc trước đều bị Lạc Bằng thu vào dưới tay. Trừ một số văn thần vô cùng ngu trung với Đại Chu ra, còn lại đều để Lạc Bằng sử dụng. Dưới sự trợ giúp của bọn hắn, xử lý sự vụ Đại Thần tự nhiên cũng vô cùng đơn giản. Lạc Bằng cũng không cần phải tự làm, hắn muốn làm đơn giản chính là nắm giữ toàn cục mà thôi. - Hả? Đây là quân vụ Nam Tỉnh? Xử lý xong một đống tấu chương, Lạc Bằng liền cầm lấy một quyển sớ đến từ Nam Tỉnh. Cẩn thận nhìn mấy lần, chân mày Lạc Bằng hơi nhíu lại. Nam Tỉnh chính là vùng đất làm giàu của quân Đại Thần. Lúc trước Lạc Bằng chính là Tổng binh Nam Tỉnh, khống chế quân đội Nam Tỉnh. Chỉ có điều sau khi quân Đại Thần chính thức khởi binh, Lạc Bằng dẫn đầu đại quân Nam Tỉnh tiến về phía bắc đánh hạ Bát Xuyên Nguyên, tiếp tục tiến quân đến Đại Hành Sơn, muốn vượt qua Sơn Dương Tỉnh, tiến vào địa vực kinh thành Đại Chu. Trước mắt trọng binh quân Đại Thần đều bố trí ở gần kinh thành. Mà Nam Tỉnh là căn cơ của Lạc Bằng thì chỉ để lại một số binh lực phòng thủ mà thôi. Tấu chương này chính là do Tổng binh Nam Tỉnh hiện tại, một vị cường giả Đại Tông Sư phái người đưa tới. Yêu cầu muốn tăng binh lực ở Nam Tỉnh! - Nam Tỉnh nối tiếp với phía tây nam Thập Vạn Đại Sơn, ranh giới với Nam Man trước kia. Sau khi Man Vương A Cốt Đả vẫn lạc, một số cường giả trong Nam Man kêu la muốn báo thù cho A Cốt Đả, rục rịch muốn khởi binh công phạt Nam Tỉnh ta. Từ phương diện này xem ra tăng binh ở Nam Tỉnh cũng phù hợp… Lạc Bằng thầm nghĩ. - Nhưng Tổng binh Nam Tỉnh hiện tại không phải tướng lãnh dưới tay công gia lúc trước mà là do Cổ Lão chiêu hàng, gia nhập vào dưới trướng của công gia! Hắn không phải là người của mình! Tăng binh cho Nam Tỉnh, nếu Nam Tỉnh cường đại rồi thì chỉ sợ cuối cùng vẫn còn một hậu hoạn… Nghĩ đến vậy, lông mày Lạc Bằng hơi nhăn lại. - Để Lưu tướng quân ở Bát Xuyên Nguyên dẫn theo năm vạn binh tiến đến trợ giúp Nam Tỉnh, đồng thời để Lưu tướng quân làm phó Tổng binh Nam Tỉnh, tiết chế quân vụ Nam Tỉnh! Lạc Bằng nhanh chóng quyết định. Nhẹ nhàng cầm bút lên, muốn phê chỉ thị lên tấu chương. - Hả? Nhưng lúc Lạc Bằng sắp viết, chợt thấy sắc mặt của hắn biến đổi kịch liệt. - Có người tới! Trong lòng chấn động kịch liệt, Lạc Bằng còn chưa kịp hạ bút viết chữ, bút trong tay đã nhanh chóng điểm lên thư án, cả người cấp tốc lui về phía sau. Cùng lúc đó, một tiếng ầm ầm vang lên trong thân thể, lực lượng chân khí liền tản mát ra, hình thành Võ Thánh Lĩnh Vực trong phạm vi mấy chục trượng xung quanh hắn. - Ồ? Lạc Bằng, không thể ngờ được thực lực của ngươi đã đạt đến cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng bốn. Nếu lần này ta không ra tay, Lục ca muốn dùng thế sét đánh lôi đình áp đảo ngươi thì hơi phiền toái… Sau một khắc, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của nam tử trẻ tuổi liền vang lên bên tai Lạc Bằng. Xoẹt! Trong ngự thư phòng này, hư không đột nhiên bị xé mở. Một nam thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi sải bước ra từ trong hư không. Dương Thạc! Bước ra khỏi hư không này, Dương Thạc duỗi một tay ra rồi đánh một trảo về phía Lạc Bằng. - Ngươi là… Dương Thạc? Thấy rõ tướng mạo của Dương Thạc đồng thời sắc mặt của Lạc Bằng không khỏi biến đổi. Ầm ầm! Thần hoang nguyên lực tản mát ra từ trong lòng bàn tay Dương Thạc, trực tiếp tạo thành Ngân Diệu Không Gian trạng thái dịch. Ngân Diệu Không Gian trạng thái dịch này tiếp xúc với không gian lĩnh vực của Lạc Bằng, không gian lĩnh vực của Lạc Bằng trực tiếp sụp đổ. Tay phải của Dương Thạc đã đến trước mặt Lạc Bằng. - Muốn áp đảo ta? Cút ngay! Đối mặt với một trảo của Dương Thạc, Lạc Bằng khẽ quát một tiếng, bắt đầu khởi động chân khí trong thân thể. Hai tay hắn giơ mạnh lên, uỳnh một tiếng đụng vào một trảo của Dương Thạc. Dưới lực phản chấn cực lớn, Lạc Bằng liền bịch bịch lùi lại bảy tám bước. Trong tiếng vang rầm rầm, vài bình phong bài trí đực bày đặt trong ngự thư phòng đều trực tiếp bị Lạc Bằng đánh vỡ. Vừa lùi lại, cánh tay phải của Lạc Bằng đã nhanh chóng hành động, cách không vẽ ra một đồ án kỳ dị. - Nho Môn Sơn Hà Đồ! Phá! Nháy mắt sau đó, Lạc Bằng liền kéo lê đồ án này. Đồ án nhanh chóng biến đổi rồi hóa thành một bức tranh nguyên vẹn. Nho Môn Sơn Hà Đồ mang theo khí thế non sông cuồn cuộn áp ép tới Dương Thạc. Lúc trước giao thủ một lần với Lạc Bằng, Dương Thạc đánh lui Lạc Bằng đồng thời thân thể lù lù bất động, không lui lại nửa bước. Hiện tại đối mặt với Nho Môn Sơn Hà Đồ này, Dương Thạc dứt khoát không tránh không né công kích chí cường của Lạc Bằng, ngược lại còn bước nhanh về phía trước, một tay duỗi ra rồi cầm Nho Môn Sơn Hà Đồ này. - Nho Môn Sơn Hà Đồ sao? Khí thế trong núi sông này không có chút tác dụng với ta! Ầm ầm! Một tiếng bạo nổ vang lên, dưới một trảo của Dương Thạc, Nho Môn Sơn Hà Đồ này trực tiếp vỡ vụn ra rồi hóa thành từng đoàn từng đoàn chân khí, tràn lan tứ tán. Vút!! Nháy mắt ngay sau đó, tốc độ của Dương Thạc liền nhanh hơn vài phần, sớm đến trước mặt Lạc Bằng. - Không tốt! Mắt thấy Dương Thạc nhanh chóng tiến đến, sắc mặt Lạc Bằng đại biến. Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Tay chân hành động, quyền thế của Lạc Bằng như cầu vồng muốn ngăn cản Dương Thạc. Chỉ tiếc rằng Dương Thạc căn bản không tránh không né công kích của hắn! Mười phần lực đạo tác dụng lên Ngân Diệu Uy Lực Khải sẽ bị suy yếu ba phần, bảy phần lực đạo còn lại làm sao có thể tạo thành thương tổn với thân thể có lực lượng khí huyết cấp độ Hư Không Võ Thánh của Dương Thạc được? Đối với công kích của Lạc Bằng, Dương Thạc gần như bỏ qua. Nhìn thấy một sơ hở, một tay Dương Thạc nhoáng lên, xoẹt một tiếng đã nắm chặt cổ họng Lạc Bằng. Thần hoang nguyên lực nhanh chóng rót vào thân thể Lạc Bằng, hoàn toàn chế trụ hắn. - Ngươi… Hai mắt Lạc Bằng trợn trừng lên nhìn chằm chằm Dương Thạc nhưng không thể nói ra câu nào. Xoẹt! Không gian Thập Phương Ca Sa xé mở, lại là một nam tử trẻ tuổi xuất hiện, đúng là Dương Thành. - Dương Thạc, Lạc Bằng giao cho ta là được rồi! Chuyện còn lại hãy để ta xử lý! Yên tâm đi, muốn thuyết phục hắn cũng rất đơn giản thôi! Dương Thành xuất hiện, căn bản không cố kỵ Lạc Bằng. Sau khi nói xong với Dương Thạc, hắn liền nhoáng lên, đã đến sau lưng Lạc Bằng, khẽ ấn vào mấy khiếu huyệt mấu chốt trên thân thể Lạc Bằng, thần hoang nguyên lực sớm phong tỏa số khiếu huyệt này, hoàn toàn chế trụ Lạc Bằng. Dương Thành tu luyện Bát Hoang Quyết, đồng thời cũng có thể phong bế khiếu huyệt của võ giả. Lúc trước Dương Thiên từng dùng cách này để phong bế khiếu huyệt của Dương Thạc. Dương Thạc khẽ gật đầu, buông lỏng cổ của Lạc Bằng ra. - Lạc Bằng, ngươi là ca ca của Lạc phu nhân, có lẽ ta nên gọi ngươi một tiếng cậu. Dương Thiên là hạng người gì, chắc hẳn ngươi cũng đã rõ. Dùng nhân phẩm uy vọng của cậu, hà tất phải bán mạng cho Dương Thiên chứ? Huống hồ hiện tại Dương Thiên đã tiến vào Thiên Thánh Giới, trong Nhân Gian Giới, đệ tử Dương gia duy nhất có thể khống chế quân Đại Thần chỉ có Dương Thành ta. Hi vọng ngươi hãy bỏ gian tà theo chính nghĩa, hiệp trợ ta đánh hạ Đại Chu, cướp lấy thiên hạ! Âm thanh của Dương Thành truyền vào tai Lạc Bằng. - Chắc hẳn không lâu nữa, tin tức Dương Thiên tiến vào Thiên Thánh Giới sẽ truyền đến kinh thành. Nếu cậu chịu vào dưới trướng của ta, ta có thể cam đoan đánh hạ Đại Chu, Lạc phu nhân chính là Hoàng thái hậu của Đại Thần, mẫu nghi thiên hạ! Cậu chính là quốc cữu gia, dưới một người, trên vạn người! Dương Thành ném ra quả bom nặng về phía Lạc Bằng. Thân thể Lạc Bằng run lên, sắc mặt biến hóa kịch liệt nhưng không nói gì. Dương Thạc nhìn thoáng qua Lạc Bằng, biết rõ hắn đã động tâm rồi. - Lục ca, ta chỉ có thể giúp ngươi những thứ này thôi. Khống chế quân Lạc Bằng thế nào đành phải trông cậy vào bản lãnh của ngươi rồi! Nhìn Dương Thành một cái, Dương Thạc cũng không dừng lại ở kinh thành quá lâu, thân hình nhoáng lên đã xé mở hư không rời đi. Nơi Dương Thạc muốn đến hiển nhiên chính là nơi cực đông, Thiên Âm Môn. Đại Chu, khu vực biên giới Thập Vạn Đại Sơn. Một dãy sơn mạch khổng lồ lơ lửng ở ngàn trượng giữa không trung, như ẩn như hiện trong tầng mây. Danh sơn thứ tư Đại Chu, Thục Sơn! Lúc này, Thục Sơn là một mảnh yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng thú rống cũng đều không nghe được. Vốn ở gần Thục Sơn cũng coi như là náo nhiệt, một số bộ lạc trong Man tộc cũng hoạt động ở đây. Chỉ có điều hiện tại Man tộc muốn tập kết binh sĩ công phạt quân Đại Thần ở Nam Tỉnh, bộ lạc Man tộc ở đây hầu như đều đã đến gần Nam Tỉnh nên ở đây không có ai, tự nhiên hơi yên tĩnh. Vút! Một thân ảnh xuất hiện ở Thục Sơn. - Thục Sơn chính là nơi có thông đạo hư không kia…. Nơi này coi như là nơi địa linh nhân kiệt, Nam Man nhất tộc ở gần đây trời sinh thần lực, xem như là chủng tộc thật tốt. Hiện tại ta liền đầu thai trong Thục Sơn, tu luyện vài chục năm rồi mới tiến vào thông đạo hư không kia! Nhân ảnh này nhìn Thục Sơn phía xa, thì thào lẩm bẩm. Người này đúng là cao thủ thủ hộ Chân Vũ Môn, tàn hồn của Chân Vũ Đại Đế đạt tới cảnh giới Hư Không Võ Thánh, Chân Huyền! Sau khi rời khỏi Chân Vũ Môn, hắn lập tức đến gần Thục Sơn, chuẩn bị đầu thai ở đây, tiềm tu mười năm rồi tiến vào thông đạo hư không, tiến vào Thiên Thánh Giới. - Tìm một nơi đầu thai đoạt xá! Chân Huyền nói xong liền tiến vào Thập Vạn Đại Sơn. Chợt thấy… Ầm ầm! Ầm ầm! Trong Thập Vạn Đại Sơn phía trước, đất rung núi chuyển một trận. Rống rống rống! Rống rống rống! truyện được lấy tại TruyenFull.vn Tiếng mãnh thú gào rú truyền đến không ngừng. Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Sau một khắc, Chân Huyền có thể nhìn thấy võ trên mặt đất Thập Vạn Đại Sơn phía trước, một thanh trường kiếm vô cùng lớn đâm ra khỏi lòng đất. Một tiếng ầm ầm vang lên, nó đã tạo thành một sườn núi nhỏ phạm vi gần trăm trượng… - Đây là mấy trăm đại kiếm mọc trên lưng Thiên Kiếm Thần Thú? Là cong sủng thú của ngươi sáng lập Thiên Kiếm Môn lúc trước? Thực lực của nó cũng đã tiến vào cảnh giới Hư Không Võ Thánh sao… Nhìn về thanh trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện kia và sườn núi nhỏ phía dưới, Chân Huyền không khỏi biến sắc. Vô số đại kiếm kia rõ ràng chính là Kiếm Răng mọc sau lưng mãnh thú dưới lòng đất! Sủng thú của người sáng lập Thục Sơn Thiên Kiếm Môn, Thiên Kiếm Thần Thú! - Quả nhiên là Thiên Kiếm Thần Thú? Không thể tin được, nó cũng đã đi vào cảnh giới Võ Thánh Hư Không... Chân Huyền đang ở trong không trung Thập Vạn Đại Sơn, bên dưới Thục Sơn. Hắn chăm chú nhìn vào một vật cực kỳ to lớn đang nổi lên trên mặt đất Thập Vạn Đại Sơn phía xa. Hắn thì thào tự nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Thiên Kiếm Thần Thú chính là một sủng thú của người sáng lập Thiên Kiếm Môn. Người sáng lập ra Thiên Kiếm Môn là một nhân vật cùng thời đại với Chân Vũ Đại Đế. Tuy Thiên Kiếm Môn không được xem như là một thánh địa võ đạo. Đương thời, ngoài tứ đại thánh địa võ đạo ra thì Thiên Kiếm Môn được xem như là một trong nhưng môn phái võ đạo có thực lực mạnh nhất. Hiện tại, vô số cao thủ Võ Thánh tại Nhân Gian Giới đã đi vào Thiên Thánh Giới. Cho nên Thiên Kiếm Môn càng có cơ hội trở thành thánh địa võ đạo! Cho dù Thiên Kiếm Môn vừa mới sáng lập bắt đầu đi lên. Trong thời gian mấy ngàn năm này, Thiên Kiếm Môn cũng đã được coi là một trong mười môn phái có thực lực mạnh mẽ nhất! Nhưng ánh sáng hào quang của Thiên Kiếm Môn luôn luôn bị Chân Vũ Môn che khuất. Ánh sáng hào quang của người sáng lập ra Thiên Kiếm Môn cũng luôn luôn bị Chân Vũ Đại Đế che khuất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]