Chương trước
Chương sau
Rất nhanh đã qua hai tháng.
Trong hai tháng này, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc vẫn dần dần hấp thu Xá Lợi Tử.
Vẫn chưa hoàn thành.
Nhưng về mặt công pháp thì Dương Thạc lại có một chút thành quả.
- Nho môn Sơn Hà đồ … bộ công pháp này chủ yếu nói về việc điều động thiên địa linh khí để mình sử dụng. Vốn phải tới cảnh giới Võ Thánh mới có thể điều động thiên địa linh khí, nhưng dựa vào bộ công pháp này thì cảnh giới Đại Tông Sư cũng có thể làm được điều này rồi.
- Lấy bí quyết này dung nhập vào trong Long Xà Âm Sát đao của mình thì có thể tạo ra một bộ Long Xà Sơn Hà đao, và có thể làm tăng uy lực lên mấy phần.
Ở trong không gian Thập Phương Ca Sa, Dương Thạc vừa cầm Thần Long Liệt Khôn đao trong tay, vừa suy nghĩ, tập luyện.
Oanh! Oanh! Oanh!
Dương Thạc cầm Thần Long Liệt Khôn đao không ngừng chém ra.
Hắn muốn đem thần vận trong Nho môn Sơn Hà đồ dung nhập vào trong đao pháp của mình. Chẳng qua, Dương Thạc phát hiện, muốn làm việc này thật không dễ.
Bản thân Dương Thạc cũng hiểu đôi chút về Nho môn Sơn Hà đồ.
Sông núi Nho môn không phải sông núi theo ý nghĩa bình thường. Khí tức ẩn chứa trong nó cũng không phải đại thế thiên đạo bình thường. Núi cao nặng, còn nước chảy cuồn cuộn. Thực ra, sông núi của Nho môn là sông núi nhân đạo, mặc dù là sông núi nhưng trong đó cũng có vô số khí tức nhân đạo.
Trương Chu Chính ở vương triều Đại Chu nên Nho môn Sơn Hà đồ của hắn chính là Đại Chu Nho môn Sơn Hà đồ.
Còn ở vương triều Đại Yến trước kia thì là Đại Yến Nho môn Sơn Hà đồ.
Nếu tương lai, Dương Thiên đoạt được thiên hạ thì Sơn Hà đồ lúc đó sẽ là Đại Thần Sơn hà đồ. Vương triều khác nhau thì bản đồ cũng khác nhau, Sơn Hà đồ cũng tương tự thế này.
Tuy Sơn Hà đồ cũng điều động thiên địa linh khí, nhưng nó là loại khí tức thuộc nhân loại khống chế. Tất cả núi non sông ngòi trên Đại Chu Nho môn Sơn Hà đồ của Trương Chu Chính đều là núi non sông ngòi của Đại Chu, không có núi non của Hoả La Quốc, Ni La quốc, càng không có những nơi nguy hiểm trên bản đồ của Đông Hải, Bắc Địa…
Giống như một vị hoàng đế mạnh mẽ, nắm giang sơn trong tay.
Hay một vị võ tướng tung hoàn thiên hạ, chỉ phất tay một cái thì quân đội cuồn cuộn, vượt qua núi cao, lội qua sông lớn.
Đó là loại khí tức núi sông như vậy.
Muốn đánh ra được khí tức của Sơn Hà đồ thì đầu tiên phải có được loại khí thế mạnh mẽ khống chế nhân đạo. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Chỉ sợ, cũng chỉ có đại học sĩ Trương Chu Chính, tể tướng Đại Chu mới có thể phát huy uy lực to lớn của Nho môn Sơn Hà đồ thôi.
Dương Thạc nghĩ thầm.
Dương Thạc không hiểu nhiều về Nho đạo.
Muốn trong thời gian ngắn hiểu được đạo lý trong Nho môn Sơn Hà đồ rồi đem nó dung nhập vào Long Cà Âm Sát đao là chuyện không dễ.
Dương Thạc cũng không quá cần thiết tu luyện bộ công pháp này.
Có thể hiểu được một chút thì tốt, còn nếu không hiểu được thì coi như mình luyện Long Xà Âm Sát đao thêm mười ngày là được.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Dương Thạc cầm Thần Long Liệt Khôn đao, lại tiếp tục chém ra thêm mười chiêu nữa.
Grào grào! Tê tê!
Long Xà Âm Sát khi không ngừng tràn ra trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Trên trán Dương Thạc đã dần xuất hiện mồ hôi.
Mỗi lần Dương Thạc sử dụng Long Xà Âm Sát đao đều phải tiêu hao rất nhiều thần hoang nguyên lực. Tuy thân thể Dương Thạc đã sớm đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư nhưng thần hoang nguyên lực trong đó không phải bất tận, nếu tiếp tục tiêu hao thì cuối cùng sẽ không chịu được.
Khi thần hoang nguyên lực tiêu hao nhiều, Dương Thạc liền ngừng lại.
Dương Địch cũng ngồi bên cạnh luyện bộ võ công Nho môn Sơn Hà đồ này.
Lúc này, vẻ mặt Dương Địch nghiêm túc, đứng tại chỗ, ngón tay nhẹ giơ lên, vẽ mấy nét vẽ. Những nét vẽ này giống như ngọn núi, lại giống như dòng sông.
Dương Địch chưa từng học vẽ, nên vẽ ra ngọn núi, dòng sông này cũng không giống thật lắm.
Tuy hình dạng không phải quá giống với vật thật, nhưng thần vận ẩn trong đó lại đúng là thần vận chân thật của Nho đạo.
Nếu Lạc Bằng ở đây thì chắc chắn sẽ kinh ngạc kêu lên.
Bởi vì những ngọn núi, dòng sông mà Dương Địch vẽ ra rất giống với khí tức của Nho môn Sơn Hà đồ mà Trương Chu Chính đã vẽ khi Trương Chu Chính đánh một trận với Lạc Bằng ở ngự thu phòng trong Hoàng Thành Đại Chu. Thậm chí, linh tính của chúng còn nhiều hơn so với Nho môn Sơn Hà đồ của Trương Chu Chính. Đó là do ngọn núi dòng song kia bị hạn chế trong một tờ giấy nên có chút cứng nhắc.
- Đúng là ngộ tính cao thì có lợi hơn rất nhiều.
Dương Thạc nhìn Dương Địch một cái, không khỏi cảm thấy ghen ghét.
Chính hắn tìm hiểu Nho môn Sơn Hà đồ lâu như vậy mà gần như không có thu hoạch gì.
Còn Dương Địch cũng với thời gian đó, vậy mà đã thấu hiểu Nho môn Sơn Hà đồ rồi.
- Thử xem uy lực Nho môn Sơn Hà đồ của Tiểu Địch xem sao.
Dương Thạc nghĩ xong, liền di chuyển đến trước mặt Dương Địch.
Dương Địch thấy Dương Thạc đột nhiên chạy về phía mình liền biết Dương Thạc muốn thử nghiệm uy lực của bộ công pháp mới này.
- Thiếu gia, cẩn thận nhé.
Dương Địch quát khẽ một tiếng, nhắc nhở Dương Thạc.
Một tay nàng giơ lên không trung, vẽ một toà núi cao, một dòng sông lớn. Lập tức, trong hư không, ngọn núi lớn kia ầm ầm vang lên, rất giống với ngọn núi khổng lồ ngàn cân đè mạnh về phía Dương Thạc. Còn dòng sông cũng không ngừng nổ vang, giống như nước sông chảy xiết, nháy mắt đã đến trước mặt Dương Thạc.
Dương Địch gần như không hề lưu tay, phát huy rất nhuần nhuyễn những lĩnh ngộ mà nàng hiểu được từ bộ Nho môn Sơn Hà đồ.
Với thực lực bây giờ của Dương Thạc thì dù Võ Thánh có rat ay thì gần như cũng không thể làm Dương Thạc bị thương được. Cho nên, khi Dương Địch sử dụng Nho môn Sơn Hà đồ tấn công Dương Địch thì không cần e ngại gì.
- Tới rất đúng lúc.
Dương Thạc nhìn thấy một ngọn núi cùng một dòng sông này lao đến thì hai mắt sáng ngời, quát to một tiếng.
- Bổ ra cho ta.
Dương Thạc quát khẽ một tiếng, rồi cầm Thần Long Liệt Khôn đao chém ra một phát, vậy mà đã đánh tan được ngọn núi lớn của Dương Địch. Ngay sau đó, Dương Thạc khẽ vươn một tay, thần hoang nguyên lực hình long xà tuôn ra, hoá thành một con rống lớn và một con rắn dài. Chúng rống lên rồi lao nhanh tới cắn nát dòng sông của Dương Địch.
Ầm ầm!
Sông núi vỡ tan.
Ô...ô...ô...n...g!
Nhưng khi Dương Thạc nghĩ rằng mình đã phá tan các chiêu của Dương Địch thì…
Bỗng nhiên, ngọn núi dòng sông Nho môn đã bị sụp đổ kia hoá thành từng làn sóng âm, nháy mắt đã lao tới trước mặt Dương Thạc. Dương Thạc đã chém ra một đao vào sử dụng long xà tấn công nên bây giờ căn bản không tránh kịp, vậy nên đã bị làn sóng âm này đâm mạnh vào ngực mình.
Bang bang bang bang bang!
Làn sóng âm này chia thành nhiều đoạn, giống như một cao thủ Đại Tông Sư không ngừng đánh ra bảy tám chưởng tấn công Dương Thạc.
Cả người Dương Thạc lắc lư, bịch bịch bịch, liền phải lui lại đằng sau mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc.
- Bên trong Nho môn Sơn Hà đồ này còn kèm theo cả sóng âm công kích nữa à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.