Chương trước
Chương sau
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ miệng Vương Báo. Một Đại Tông Sư bị phế bỏ trong nháy mắt!
Lão Tam của ngũ hổ Đại Hành sơn bị Thần Long Liệt Khôn đao của Dương Thạc chém đứt nửa người.
Chẳng qua, hắn là cao thủ Đại Tông Sư nên có sức sống mãnh liệt. Bởi vậy, lúc này hắn còn chưa chết, chỉ là không ngừng kêu gào thảm thiết mà thôi. Không chỉ riêng lão Tam mà ngay cả tên lão Tứ của ngũ hổ Đại Hành sơn bị Dương Thạc chém thành hai nửa lúc trước cũng chưa chết ngay.
Mặc dù không chết nhưng bọn chúng cũng đã mất đi khả năng chiến đấu.
Oanh!
Bên kia, Đại Nhiên Mộc đao cũng đánh mạnh lên tấm chắn của tên lão Nhị Vương Hổ trong ngũ hổ Đại Hành sơn.
Phụt!
Lập tức, trên tấm chắn này xuất hiện Thái Âm Chân Hoả.
- Đi. Text được lấy tại Truyện FULL
Tên Vương Hổ này cũng rất quyết đoán. Lúc này, hắn căn bản không dám đánh lại Dương Thạc mà vứt đi tấm chắn trong tay, cúi người xuống, nhanh chóng chạy ra xa bảy tám trượng, ngay sau đó, hai chân đạp trên mặt đất một cái, định chạy trốn.
- Đại ca, các huynh đệ, còn núi xanh không lo củi đốt, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo thù cho các ngươi.
Tên Vương Hổ vừa chạy thục mạng còn vừa quát to.
Phập! Phập!
Nhưng chỉ lát sau, khi Vương Hổ chuẩn bị chạy trốn thì chợt cảm giác thân thể mình nhẹ bỗng.
Không còn cảm thấy tí sức lực nào.
Bịch!
Thân thể to lớn của Vương Hổ căn bản không kịp chạy đi xa mà bịch một tiếng, rơi xuống đất.
Vương Hổ cúi đầu nhìn xuống liền sợ hãi, không biết hai cái đùi của mình đã bị chém đến tận gốc lúc nào. Lúc này, Vương Hổ đã không còn hai chân thì sao có thể chạy trốn?
- A….
Vương Hổ kêu lên thảm thiết.
Mặc dù bị một đao chém chết thì Vương Hổ cũng không sợ hãi. Nhưng loại cảm giác bỗng nhiên mất đi hai chân lại khiến cho tên Đại Tông Sư này muốn phát điên. Vương Hổ vừa kêu gào thảm thiết vừa chống mạnh hai tay xuống đất, vẫn còn muốn chạy trốn.
Phập! Phập!
Lại thêm hai tiếng vang nhỏ, hai cánh tay của Vương Hổ cũng bị chặt xuống.
Cả người hắn đã mất đi hai chân, hai tay, không còn khả năng hành động được nữa.
- Ác ma. Ngươi là ác ma, có giỏi thì giết ta đi, giết ta đi.
Vương Hổ không ngừng nhúc nhích thân thể trên mặt đất, vừa lớn tiếng nói.
Vèo…o…o! Vèo…o…o!
Vèo…o…o! Vèo…o…o!
Bốn thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm bay nhanh tới, nhập vào cửu dương chân thân của Dương Thạc. Vừa rồi là cửu dương chân thân của Dương Thạc xuất hiện, rồi dùng Đạo Hoàng Kiếm chặt đứt tứ chi của tên Vương Hổ này.
- Giết ngươi sao? Chỉ sợ bẩn tay ta.
Dương Thạc lạnh lùng nói.
Dương Thạc mang theo Thần Long Liệt Khôn đao, không thèm quan tâm đến những tên ngũ hổ Đại Hành sơn này nữa, mà là quay về thôn trang.
Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!
Lúc Dương Thạc rời đi, từ phía thôn trang truyền đến mấy tiếng chó sủa.
Năm sáu con chó lớn chạy nhanh về phía này, nháy mắt đã đến thân thể của năm tên ngũ hổ Đại Hành Sơn và bắt đầu cắn xé.
Trong năm tên ngũ hổ Đại Hành sơn, lão đại bị Dương Thạc đâm trúng trái tim rồi phát động Thái Âm Chân Hoả huỷ đi nội tạng; lão Nhị thì bị chặt đứt tứ chi, không còn khả năng phản kháng; lão Tam Vương Báo lại bị Thần Long Liệt Khôn đao cưa mất nửa người; lão Tứ bị chặt đôi; chỉ có lão Ngũ là bị đốt cháy bộ não, hồn phi phách tán.
Lúc này, bốn tên còn lại chưa chết hắn, chỉ là mất đi sức chiến đấu mà thôi.
Những con chó to này xông tới và cắn xé thân thể bọn chúng khiến cho bọn chúng không ngừng kêu gào thảm thiết.
Giờ phút này, bọn chúng chỉ hận không có người một đao chém chết bọn chúng cho rồi.
Đáng tiếc, Dương Thạc không nhân từ như vậy.
Sột soạt!
Thanh âm cắn xé từ phía sau truyền đến nhưng Dương Thạc cũng không thèm quay đầu lại mà trực tiếp đi vào thôn trang.
Những con chó kia không phải ở trong thôn trang mà là Mục hổ khuyển do Dương Thạc thả ra từ trong không gian Thập Phương Ca Sa. Đa số chó trong thôn trang này đã bị giết chết, mà dù không bị giết chết thì bọn nó cũng không thể cắn xé ngũ hổ Đại Hành sơn.
Mặc dù bọn chúng đã mất đi sức chiến đấu nhưng dù sao bọn chúng cũng là cao thủ Đại Tông Sư.
Để cho Mục hổ khuyển hành động coi như là báo thù cho đám chó trong thôn trang này.
Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết từ phía sau đã biến mất.
Mấy con mục hổ khuyển chạy nhanh tới, Dương Thạc liền vươn tay mở ra hư không để cho chúng nó trở lại trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Lúc này, Dương Thạc đã đi vào trong thôn trang.
Bốn phía đều là tội phạm.
Vừa rồi, một đao của Dương Thạc đã giết chết mấy trăm tên tội phạm.
Lại nhanh chóng giết chết ngũ hổ Đại Hành sơn, nên những tên tội phạm này biết Dương Thạc chính là kẻ địch của mình. Hắn tới đây là để lấy đi tính mạng của bọn chúng. Trong lúc bối rối, những tên tội phạm này lập tức chạy thục mạng. Đáng tiếc, đường đi trong thôn trang quá nhỏ, đa số là nhà cửa san sát, bọn chúng chạy loạn trong thôn trang nhưng thỉnh thoảng lại đụng phải người của mình. Thế nên, trong khoảng thời gian ngắn, bọn chúng vẫn chưa ra khỏi thôn trang này được.
Ầm!
Đúng lúc này, Dương Thạc hành động.
Hắn vung Thần Long Liệt Khôn đao trong tay lên, lập tức, đao khí tung hoành bay ra ngoài.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Dưới một chiêu này của Dương Thạc, hơn hai mươi tên tội phạm lập tức bị chém thành hai nửa.
- Chết đi.
Quát to một tiếng, Dương Thạc đập mạnh Thần Long Liệt Khôn đao trong tay xuống mặt đất.
Oanh! Oanh! Oanh!
Trong đám cát đá bay tán loạn, lại có thêm mười tên tội phạm bị bắn trúng và lập tức đã chết.
Cao thủ Đại Tông Sư giết những tên tội phạm cảnh giới Luyện Khí là chuyện rất dễ dàng. Những tên tội phạm này căn bản không có nửa phần sức phản kháng.
Đây là chênh lệch ba cảnh giới lớn đấy.
Dù là tuyệt đỉnh thiên tài có thể vượt qua một cảnh giới lớn để giết địch đã là cực kỳ khủng bố rồi. Mà mạnh mẽ như Dương Thạc, dùng thực lực Đại Tông Sư để chống lại Mạc Vân Cốc với tu vi Võ Thánh sơ kỳ cũng không có quá nhiều phần thắng. Còn đây là chênh lệch ba cảnh giới lớn, thì dù Dương Thạc có đứng yên tại chỗ thì những tên tội phạm này cũng không thể làm gì được hắn. Nhưng chỉ cần Dương Thạc động ngón tay thì những tên tội phạm này sẽ lập tức bị bẻ gãy xương cốt, vỡ nội tạng, hoặc lập tức chết đi.
Vèo vèo vèo! Vèo vèo vèo!
Dương Thạc chém một đao trên mặt đất, khiến cho sát khí theo đó toát ra.
Gần như bao phủ toàn bộ thôn trang.
Dương Thạc có thể dẫn động sát khí để tác động trong một phạm vi lớn. Đáng tiếc, phạm vi rộng thì uy lực sẽ giảm. Nếu như tập trung trong vòng mười trượng thì có thể gây tổn thương nghiêm trọng cho cao thủ Đại Tông Sư.
Còn nếu tập trung trong phạm vi trăm trượng thì cũng có thể ảnh hưởng tới cao thủ Võ Tôn.
Trong phạm vi 300 trượng thì ảnh hưởng rất lớn tới cao thủ Võ Sư.
Mà bây giờ, Dương Thạc lại tác động trong phạm vi 500 trượng, bao phủ toàn bộ thôn trang. Tuy không thể giết chết từng tên tội phạm nhưng sát khí này vẫn nhanh chóng xâm nhập vào dưới chân bọn chúng, khiến cho chân bọn chúng bị ăn mòn thành từng lỗ lớn. Tiếp đó, những tên tôi phạm này liên tục ngã xuống mặt đất, kêu gào thảm thiết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.