Chương trước
Chương sau
- Ồ?
Đột nhiên Dương Thành nhướng mày, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại hướng chính giữa doanh trướng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Xoẹt!
Một mảnh hư không đột nhiên mở ra, một thân ảnh xuất hiện.
- Người nào?
Thị vệ xung quanh đều nhướng mày, lập tức cảnh giới.
- Người đến ở phương nào? Mau chóng bảo vệ an toàn cho nguyên soái!
Mấy thị vệ quát lớn, thân hình khẽ nhoáng lên, keng keng vài tiếng rút ra binh khí tùy thân, mãnh liệt nhào về phía người nọ vừa xuất hiện trong doanh trướng.
- Lục ca, chính là ở đây hoan nghênh tiểu đệ sao?
Âm thanh đạm mạc chợt truyền ra từ trong miệng thân kẻng kia.
Keng!
Một tiếng vang nhỏ, tay của một gã thị vệ trực tiếp bị thân ảnh kia thò tay bắt lấy.
Cang! Cang! Cang!
Mấy lưỡi dao sắc bén trong tay mấy thị vệ cấp độ Võ Sư kia liền chém đến trước mặt Dương Thạc chỉ trong chớp mắt, hung hăng đánh trúng Huyền Ưng Giáp hơi tàn phá trên thân thể Dương Thạc.
Lúc quyết định về kinh thành Đại Chu tìm kiếm Lục ca Dương Thành, Dương Thạc đã để nhục thể bản thân vào trong không gian Thập Phương Ca Sa. Dương Thạc hiện tại là thân thể chân thân hợp làm một, bề ngoài nhìn vào chính là một thân thể mặc Huyền Ưng Giáp, mà chân thân lại giấu trong thân thể.
Mấy lưỡi dao sắc bén này đâm vào Huyền Ưng Giáp, phát ra tiếng giòn vang.
Nhưng toàn bộ đều không chém rách được hàng phòng ngự của Huyền Ưng Giáp!
- Cút ngay!
Một tiếng quát nhẹ truyền ra từ trong miệng Dương Thạc.
Một luồng uy áp mênh mông cường đại mạnh mẽ tuôn ra từ trên người như thủy triều cuồn cuộn vậy, trong chớp mắt đã cuốn tới trước mặt một số thị vệ cấp độ Võ Sư này.
- Không tốt!
Dưới khí thế nghiền ép của Dương Thạc, sắc mặt những thị vệ này đều biến đổi.
Mặc dù thân thể Dương Thạc không tiến hành biến thân Hắc Hùng nhưng cũng là tu vi cấp độ Võ Tôn cao giai, khống chế Đệ Nhị Trọng Hổ Báo Lôi Âm, cho dù gặp phải cường giả mới tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư bình thường thì cũng có sức liều mạng. Mấy vị vệ này chẳng qua chỉ là cấp độ Võ Sư, đâu chỉ thấp hơn Dương Thạc một đẳng cấp. Dưới khí thế uy áp của Dương Thạc, da đầu bọn hắn đều run lên, tóc gáy dựng đứng, một cảm giác vô cùng nguy hiểm xuất hiện từ đáy lòng.
Nhưng những thị vệ Võ Sư này đều là những nhân vật vô cùng hung hãn, không sợ chết.
Giờ phút này, tuy cảm giác vô cùng nguy hiểm nhưng bọn hắn vẫn không lui bước chút nào, ngược lại còn liên tục quát lớn, kiên trì. Lưỡi dao sắc bén trong tay lại mạnh mẽ chém ra, đánh vào vị trí yếu hại của Dương Thạc.
- Hả? Ta không làm các ngươi bị thương, các ngươi còn muốn được một tấc lại lấn một bước sao?
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra từ trong miệng Dương Thạc.
- Cút!
Quát khẽ một tiếng, Dương Thạc mạnh mẽ đánh ra một chưởng!
Ông…! Ông…!
Một chưởng này đánh ra, chưởng phong phát động không khí phát ra nhiều tiếng sóng âm.
Sau một khắc, những sóng âm này dĩ nhiên biến thành Phạm âm lượn lờ, nhanh như chớp truyền vào trong tai mấy thị vệ cấp độ Võ Sư này. Nghe thấy Phạm âm lượn lờ, những thị vệ này đều liên tục ngẩn ngơ. Khí thế lăng lệ ác liệt hung hãn không sợ chết kia cũng lập tức biến mất không còn một mảnh.
Thật giống như thần hồn hoàn toàn tĩnh lặng vậy.
Uỳnh!
Ngay sau đó, kình khí trên người Dương Thạc bắn ra, như cuồng phong quét qua người những tên thị vệ này.
Những tên thị vệ này bị kình phong của Dương Thạc quét trúng, thân thể bị ném bay thẳng ra ngoài. Bang bang vài tiếng, bọn hắn ngã trên mặt đất bên ngoài mấy trượng. Lúc ngã xuống đất, những tên thị vệ này mới phục hồi tinh thần, cảm giác đầu óc tỉnh táo không ít.
Đại Phạm Âm Chưởng!
Một chưởng vừa rồi của Dương Thạc đúng là Đại Phạm Âm Chưởng.
Dương Thạc toàn lực thi triển Đại Phạm Âm Chưởng để đối phó một người, cho dù là cao thủ cấp độ Đại Tông Sư thì cũng phải cảm thấy đầu óc đau xót, vô cùng khó chịu.
Những tên thị vệ này chẳng qua chỉ là cường giả Võ Sư, tuy tâm chí kiên định, thần hồn cường đại nhưng cũng không chịu được Đại Phạm Âm Chưởng của Dương Thạc. Một chưởng đánh ra, mặc dù không giết chết toàn bộ thần hồn của những thị vệ này nhưng cũng khiến đầu óc bọn hắn trống rỗng trong nháy mắt, mất đi năng lực phản kháng.
- Yêu nhân khá lắm!
- Sát!
- Bảo vệ đại nguyên soái!
Liên tục ngã xuống đất, những tên thị vệ này lập tức tỉnh táo lại.
Mặt lộ ra hung quang, những thị vệ cấp độ Võ Sư này lập tức nhảy lên, chuẩn bị tấn công Dương Thạc.
- Dừng tay!
Nhưng đúng này, một tiếng quát khẽ lạnh như băng vang lên.
Những thị vệ Võ Sư này đều dừng lại, theo bản năng nhìn về phía doanh trướng cao nhất của Dương Thành.
Tiếng quát khẽ vừa rồi đúng là truyền ra từ trong miệng Dương Thành.
- Đều lui ra đi. Đây là huynh đệ Dương Thạc của ta, có giao tình rất sâu với Phụ Chính Vương, không phải người ngoài!
Dương Thành trầm giọng nói với những thị vệ xung quanh. Đồng thời Dương Thanh cũng lạnh lùng nhìn lướt qua những tướng lãnh cấm quân Đại Chu trong doanh trướng này. Lúc trước, những tướng lãnh này cũng đều tràn đầy địch ý nhìn Dương Thạc, hầu như đều muốn rút bảo kiếm sắc bén mang theo tùy thân để chém giết với Dương Thạc.
- Dương Thạc? Đệ nhất nhân Võ Bạt Đại Chu, lúc ở quảng trường Thiên Vũ Môn trong kinh thành đã một quyền chém giết Mạc Địch, nhi tử của Mạc Vân Cốc, lại chém giết cao thủ Ba Ma Long của Kim Phật Tự sao?
Nghe thấy Dương Thành giới thiệu, lúc này những võ tướng mới khẽ thở ra, không hề cảnh giác nữa. Có một số tướng lãnh thậm chí còn tò mò đánh giá Dương Thạc vài lần.
- Dương Thạc, nghĩ sao mà đến chỗ Lục ca hả?
Nhìn Dương Thạc, dáng vẻ tươi cười hiện ra trên mặt Dương Thành, ân cần hỏi han.
- Nghe nói lúc trước ngươi ở lòng đất Yến Sơn đã giao thủ với Dương Tử Mặc? Đáng tiếc ta lãnh đạo phòng ngự kinh thành, không tiện rời đi. Nếu không thì ta đã sớm đến lòng đất Yến Sơn tìm ngươi rồi!
Dương Thành nói.
Lần cuối Dương Thành và Dương Thạc gặp nhau chính là lúc ở Vũ Cử Đại Chu. Về sau Dương Thạc luôn bôn ba bận rộn, ngược lại hầu như không có thời gian gặp mặt Dương Thành. Lúc trên võ đài diễn võ, Dương Thành cũng chỉ là cách xa mấy trăm trượng liếc nhìn Dương Thạc mà thôi.
Hiện tại Dương Thạc nhìn thấy Dương Thành, mới phát hiện ra khí độ trên người Lục ca ngày xưa đã có biến hóa cực lớn.
Lúc trước Dương Thành chẳng qua chỉ là con vợ kế trong phủ Trấn Quốc Công.
Là một thiếu niên cố gắng tu luyện vì mẫu thân.
Mà hiện tại Dương Thành đã thực lực đại tiến, dĩ nhiên đã đạt tới cấp độ Đại Tông Sư, hơn nữa khí độ cũng tràn đầy, nắm giữ toàn bộ quân vụ kinh sư Đại Chu. Tuy hắn không tính là chư hầu một phương nhưng cũng là tọa trấn một phương, là đại tướng quân khí phái.
- Lục ca, những ngày này ta vốn đã tìm ngươi rồi. Đáng tiếc cứ có chuyện trì hoãn, không có thời gian đến. Lúc trước ta ở lòng đất Yến Sơn nghe một số võ giả nói ngươi đã trở thành thống soái tam quân kinh sư Đại Chu, hơn nữa còn sắp giao thủ với Mạc Vân Cốc, thủ hạ của Dương Tử Mặc. Vừa rồi ta cũng có chút ân oán với Mạc Vân Cốc nên trực tiếp tìm đến đây, hi vọng có thể hiệp trợ Lục ca đối phó Mạc Vân Cốc, cố gắng giữ kinh thành Đại Chu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.