Chương trước
Chương sau
Keng keng keng!
Vang tiếng giòn tan, thiên cương kiếm của tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ1 bị Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo của Dương Thạc bắt chặt.
Bên tai Dương Môn vang giọng lạnh như băng:
- Đây là hiệp cốt kiếm của Chân Võ Môn đó sao?
- Hay cho hiệp cốt kiếm, thừa dịp ta lĩnh ngộ thì đánh lén, đây là đạo hiệp cốt của Chân Võ Môn ngươi ư? Nghe nói hiệp cốt kiếm thà gãy không cong, vậy thì hiệp cốt kiếm của ngươi hãy gãy cho ta!
Dương Thạc nói xong Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo mạnh dùng sức.
Keng keng keng!
Liên tục vang tiếng giòn tang.
Thiên cương kiếm thần binh của Chân Võ Môn bị Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo của Dương Thạc bẻ gãy mấy khúc.
Thiên cương kiếm!
Thần binh lợi khí xếp thứ năm trong Chân Võ Môn thế nhưng bị Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo của Dương Thạc bẻ gãy.
Loại tình huống này không chỉ là Dương Môn trước mặt Dương Thạc, bao gồm Nam Cung Thương, Lâm Tử Quỳnh ở bên dưới, thậm chí là Dương Địch, còn có đám người Tây Dương Hầu, phụ chính vương Càn Minh Vũ ở trên thành lầu quan sát cuộc chiến đều trợn to mắt, không thể tin.
- Ưng trảo trong tay Dương Thạc là vũ khí đẳng cấp gì vậy?
Đáy lòng đám người hút ngụm khí lạnh.
Nam Cung Thương nhìn Phá Thiên đại kiếm của mình, sợ mới nãy va chạm với Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo của Dương Thạc khiến Phá Thiên đại kiếm bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
May mà Nam Cung Thương chỉ lo xa.
Thanh Phá Thiên đại kiếm của Nam Cung Thương cũng xem như tuyệt thế thần binh, độ cứng tuy không bằng Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo nhưng ít nhất cỡ nhị cấp thần binh. Nếu nhị cấp thần binh bình thượng chém vào Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo có lẽ sẽ bị mẻ nhưng thanh trọng kiếm của Nam Cung Thương không có mũi nhọn, có thể nói là vũ khí cùn, vì vậy không bị mẻ.
Thiên cương kiếm của Dương Môn không giống vậy.
Thanh kiếm này còn mỏng hươn cả trường kiếm bình thường.
Đụng phải Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo của Dương Thạc, khiến nó đứt là thiên cương kiếm sẽ đứt.
- Nguy rồi!
Thấy thiên cương kiếm trong tay gãy, Dương Môn sợ vỡ mật.
Dương Môn không còn gan đánh nhau với Dương Thạc nữa.
Dương Môn lắc người thụt lùi. Truyện được copy tại Truyện FULL
Tiếc rằng dù tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ1 thi triển Huyền Vũ quyết nhưng chỉ tăng công phòng, tốc độ không lợi hại hơn Dương Thạc chút nào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dương Thạc hành động, đã tới trước mặt Dương Môn.
Lực lượng khí huyết mênh mông hùng hồn như núi nhỏ áp tới trước mặt Dương Môn.
- Còn định chạy? Ở lại đi!
Dương Thạc không thèm dùng Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo, duỗi tay trái ra túm cổ áo Dương Môn, mạnh quăng. Người Dương Môn như cái bao rách đập mạnh xuống đất, đá thủng một lỗ to. Dương Môn thì mặt xám mày tro, mặt đầy vết máu, cực kỳ chật vật.
- Chỉ bằng vào hạng xấu xa như ngươi cũng xứng làm đệ tử của Chân Võ Môn? Năm đó tổ sư Chân Võ Môn là đại thần nhân mà lại có hậu bối như các ngươi.
- Nể mặt phụ chính vương, các vị tiền bối Chân Võ Môn nên hôm nay không giết ngươi, nhưng thứ như ngươi không xứng làm đệ tử Chân Võ Môn, Huyền Vũ quyết của ngươi sau này đừng dùng, kích phát huyết mạch huyền vũ là nhục nhã Huyền Vũ tiên tôn!
Thanh âm lạnh băng vang bên tai Dương Môn.
Dương Thạc một tay ấn vào lưng Dương Môn, thần hoang nguyên lực ùa vào người gã.
Kinh mạch, huyệt khiếu trong người Dương Môn, bao gồm một tia huyết mạch thượng cổ huyền vũ đại thần đều bị Dương Thạc phong kín.
Tựa như úc trước Dương Thiên dùng thần hoang nguyên lực phong lại huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng của Dương Thạc vậy.
Két két két két két!
Tầng vảy rắn, giáp đá trên người Dương Môn vỡ ra.
Sau này trừ phi Dương Môn luyện khóa hết thần hoang nguyên lực của Dương Thạc, nếu không thì muốn lại thi triển huyền vũ biến thân là không thể nào.
- Cút đi!
Dương Thạc vung tay ném Dương Môn ra ngoài.
Vù vù vù vù vù!
Tay chặt hướng Dương Môn, phụt một tiếng, góc áo đạo bào, tiêu chí thái cực âm dương ngư đại biểu Chân Võ Môn bị cắt xuống.
Phát động Thái dương chân hỏa đốt cháy một mảnh góc áo thành tro.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Dương Môn té xuống đất.
Dù Dương Môn không bị thương nặng gì mấy nhưng gã vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt lúc xanh lúc trắng, hộc ngụm máu, ngất xỉu.
- Hắn ... Đốt biểu thị Chân Võ Môn của ta!
Thấy Dương Thạc đốt biểu thị Chân Võ Môn, Lâm Tử Quỳnh nhíu mày định nổi giận. Nam Cung Thương vươn tay kéo Lâm Tử Quỳnh lại.
- Thôi, thiêu cũng tốt, để trên người Dương Môn là rất sỉ nhục Chân Võ Môn các người.
Thật ra Nam Cung Thương suy nghĩ dù sao tương lai Lâm Tử Quỳnh gả tới Thiên Kiếm Môn của gã, cần gì quan tâm biểu thị Chân Võ Môn?
Lâm Tử Quỳnh cắn môi, không phản bác.
Dương Thạc ngạo nghễ đứng trên lôi đài.
Một đấm đánh bay Lâm Tử Quỳnh đẳng cấp võ sư trung giai của Chân Võ Môn, ngăn cản chiêu mạnh nhất của Nam Cung Thương Thiên Kiếm Môn là Phá Thiên Nhất Kiếm. Sau đó bị Dương Môn tập kích, trực tiếp bẻ gãy thiên cương kiếm thành mớ sắt vụn, dễ dàng đánh bại, chà đạp gã.
Dương Thạc liên tục đấu ba trận, biểu hiện ra thực lực chấn nhiếp những người có mặt.
Trong mắt đám người này tuy chỉ là so tài lôi đài nhưng Dương Thạc là đệ nhất nhân trong giáo trường diễn võ.
Bọn họ không nghĩ ra còn ai có thể đánh bại Dương Thạc.
Trên thành lầu quảng trường thiên võ môn.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ nhìn Dương Thạc ở phía xa, biểu tình nghiêm túc.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ thở hắt ra:
- Không ngờ Dương Môn và Lâm Tử Quỳnh đơn giản bị Dương Thạc đánh bại.
Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh là phụ chính vương Càn Minh Vũ đặc biệt mời từ Chân Võ Môn đến để đối phó các cao thủ như Dương Địch, Mạc Địch của Trấn Quốc Công phủ.
Nhưng trước mặt Dương Thạc, bọn họ không có chút sức phản kháng.
May mắn tuy Dương Thạc là thứ tử của Trấn Quốc Công nhưng quan hệ với Trấn Quốc Công phủ không tốt đẹp. Nếu Dương Thạc nổi bật không phải chuyện xấu với hoàng thất Đại Chu triều, ít nhất còn có thể lôi kéo hắn, dù không thành công thì vẫn giữ quan hệ tốt đpẹ. Còn mạch 1`t không ai có quan hệ tốt với Dương Thạc.
Có lẽ liên hệ duy nhất là Dương Địch.
Bình bịch bình bịch.
Đang lúc phụ chính vương Càn Minh Vũ suy nghĩ thì trên thành lâu vang tiếng bước chân thong thả.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ nhìn hướng phát ra tiếng bước chân, thấy thanh niên mười bảy, tám tuổi tuấn tú mỉm cười chậm rãi đi lên thành lầu.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ thấy thanh niên này thì mắt sáng lên:
- Dương Thành, ngươi đã trở lại rồi?
Lúc trước An Võ Hầu đi tỉnh An Túc, phụ chính vương Càn Minh Vũ phái Dương Thành hộ tống. Dương Thành sớm đầu vào hoàng thất Đại Chu triều, trở thành người của mạch hoàng thất.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ nhìn Dương Thành, nghiêm túc nói:
- Dương Thành, lần này đi tỉnh An Túc, thực lực của ngươi lại tăng tiến?
Phụ chính vương Càn Minh Vũ cảm giác rõ ràng thực lực của Dương Thành lại tăng lên, đến đỉnh đẳng cấp võ sư rồi. Nên biết rằng mấy tháng trước tuy Dương Thành tiến bộ nhưng chỉ là đẳng cấp võ sư trung giai, hiện tại Dương Thành cách đám người Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh hai bậc.
Dương Thành mỉm cười nói:
- Chỉ là gặp chút kỳ ngộ.
Dương Thành chắp tay với phụ chính vương Càn Minh Vũ, xin lỗi:
- Lần này đi tỉnh An Túc, khi trở về gặp kỳ ngộ nên chậm trễ, không trở về ngay khi giáo trường diễn võ bắt đầu, xin vương gia thứ tội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.