Vuốt sắc của Kim Linh Điêu trong phút chốc đã tới sau lưng Huyền Ưng Huyết Phi. Cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên từ đáy lòng Dương Thạc, toàn thân lỗ chân lông nháy mắt khép kín, tóc gáy dựng đứng. Huyền Ưng Huyết Phi hét lên: - Gru! Gru! Gru! Ngay sau đó, Huyền Ưng Huyết Phi mau chóng xoay người, cái bụng hướng lên trời, hai móng vuốt đánh nhanh ra, dùng hai vuốt đỡ vuốt sắc của Kim Linh Điêu. Ầm ầm ầm ầm ầm! Vuốt va chạm, vang tiếng nổ điếc tai. Lực lượng của Kim Linh Điêu lợi hại cỡ nào, cao hơn lực lượng của Huyền Ưng Huyết Phi gấp mười lần. Một trảo truyền đến lực lượng vô cùng hùng hồn tác động lên người Huyền Ưng Huyết Phi. Huyền Ưng Huyết Phi như diều đứt dây té xuống cỡ trăm trượng, rớt ra khoảng cách với Kim Linh Điêu. - Gru! Gru! Gru! Sau đó Huyền Ưng Huyết Phi nương thế mạnh vỗ cánh, lao nhanh xuống Yến sơn. Dương Thạc ở trên lưng Huyền Ưng Huyết Phi níu chặt lông chim, lớn tiếng nói với hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục: - Huyền Ưng Huyết Phi sắp bay xuống, nắm chặt! Ở trên trời, Huyền Ưng Huyết Phi không địch nổi Kim Linh Điêu đẳng cấp võ sư, ba người Dương Thạc, hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục không thể giúp cho nó, chỉ có thể trở thành trói buộc. Có thể nói, nếu tiếp tục bay trên trời thì ba người một ưng khó thoát khỏi kết cuộc bị giết, thậm chí té từ trên cao xuống thành thịt nát, chết không toàn thây! Vì vậy chỉ có thể mau chóng bay đến mặt đất, khiến Dương Thạc, hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục phát huy ra sức chiến đấu nhất định. Kim Linh Điêu ở mặt đất bị giảm mạnh thực lực mới khiến Dương Thạc liều một đường sự sống. Hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục không nói gì thêm, cắn chặt răng, nắm chặt lông chim sau lưng Huyền Ưng Huyết Phi. - Gru! Gru! Gru! Một tiếng hú chói tai, tiếp theo Kim Linh Điêu lại đuổi tới. Tốc độ của Kim Linh Điêu hơn xa Huyền Ưng Huyết Phi, ở trước mặt nó thì Huyền Ưng Huyết Phi giống như một con chim sẻ bình thường, yếu ớt. Ầm ầm ầm ầm ầm! Vuốt nhọn đánh tan không khí, thẳng hướng Huyền Ưng Huyết Phi. Chính lúc này, Huyền Ưng Huyết Phi không đánh bừa mà né sang hai bên, tránh đòn công kích từ Kim Linh Điêu. Dù thân hình Huyền Ưng Huyết Phi nhỏ hơn rất nhiều nhưng càng lanh lẹ hơn, trong khoảng thời gian ngắn Kim Linh Điêu không bắt được nó. Hai ác điểu bên truy bên đuổi nhanh chóng bay hướng mặt đất. Thống lĩnh Hắc Y Vệ Dương Giáp đứng trên lưng Kim Linh Điêu trông thấy Dương Thạc cưỡi Huyền Ưng Huyết Phi bay xuống dưới thì nhướng mày nói: - A? Muốn tới mặt đất? Nhưng ngay sau đó khóe môi thống lĩnh Hắc Y Vệ cong lên nụ cười lạnh. - Nghĩ rằng tới mặt đất là có thể trốn thoát sáo? Kim Linh Điêu có thực lực đẳng cấp võ sư, dù ở trên mặt đất thì cũng là thực lực đỉnh luyện khí. Dù tiểu súc sinh nhà ngươi có tà tới đâu chẳng lẽ có thể vượt qua tam giai chém chết Kim Linh Điêu của đại công tử sao? - Nhưng trong Yến sơn có nhiều mãnh thú, không thiếu dị thú. Tiểu tử này ở trên mặt đất lỡ như gặp phải mãnh thú, dị thú gì thì rắc rối. - Kệ nó, dù có gặp dị thú cường đại thì ta cưỡi Kim Linh Điêu trong thời gian nhanh chóng bay lên. Dị thú có mạnh tới đâu cũng không uy hiếp được ta, nhưng nếu Dương Thạc gặp dị thú thì sẽ dữ nhiều lành ít. - Đuổi theo! Thống lĩnh Hắc Y Vệ, Dương Giáp lập tức khống chế Kim Linh Điêu tiếp tục truy đuổi Huyền Ưng Huyết Phi, Dương Thạc. Chỉ một lúc Dương Thạc cưỡi Huyền Ưng Huyết Phi cách mặt đất chỉ hơn ba mươi trước, phái dưới là khu rừng rậm trong Yến sơn. Cây cối cao lớn cỡ hai mươi trượng, rất là sum xuê. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL - Đi vào rừng rậm! Trông thấy cánh rừng, mắt Dương Thạc sáng lên, ra lệnh cho Huyền Ưng Huyết Phi chui ngay vào rừng. Huyền Ưng Huyết Phi chui vào rừng rậm ngay, thân hình to lớn làm rơi rụng nhiều lá cây, trong phút chốc đã vào trong rừng sâu. Dương Thạc nói với hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục: - Hồng Phi, Lục Thúy, kẻ truy kích chúng ta là Hắc Y Vệ của Dương Tử Mặc. Nục tiêu của Dương Tử Mặc là ta, các nàng xuống ở đây đi, trốn trong Yến sơn một đoạn thời gian. Chờ chúng ta giết chết Hắc Y Vệ, Kim Linh Điêu này thì sẽ nghĩ cách đến tìm các nàng. Hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục vội gật đầu, nhảy xuổng khỏi lưng Huyền Ưng Huyết Phi, nói với Dương Thạc: - Thiếu gia hãy cẩn thận chút. - Các nàng cũng cẩn thận, cái này còn ở ngoài rìa Yến sơn, không có dị thú gì, chắc không đến nỗi gặp nguy hiểm. Huyết Phi, đi! Dương Thạc nói xong vỗ cổ Huyền Ưng Huyết Phi. Huyền Ưng Huyết Phi đập cánh nhanh chóng bay lên, xuyên qua rừng cây. Thống lĩnh Hắc Y Vệ, Dương Giáp cưỡi Trác Tử Dương nhướng mày nói: - Vào trong rừng cây sao? Rừng cây bên dưới quá rậm rạp, Dương Thạc cưỡi Huyền Ưng Huyết Phi xuyên qua cây cối, thống lĩnh Hắc Y Vệ, Dương Giáp không thể nắm bắt vị trí cụ thể của họ. - Vào trong rừng, dù có ở trong rừng thì tốc độ của các ngươi không thể bằng Kim Linh Điêu! Thống lĩnh Hắc Y Vệ, Dương Giáp hừ lạnh một tiếng, khống chế Kim Linh Điêu lao vào rừng rậm. Bùm bùm bùm bùm bùm! Thân thể Kim Linh Điêu quá khổng lồ, bay trong rừng rậm không tiện, mặc dù cẩn thận trốn tránh nhưng hai cánh không ngừng va chạm đến một ít nhánh cây, đụng gãy chúng nó. Dù có thể nghiền nát mọi thứ cản đường nhưng bị nhánh cây cản trở làm tốc độ của Kim Linh Điêu giảm mạnh, chỉ miễn cưỡng bám đuôi Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi. - Muốn cắt đuôi Kim Linh Điêu này không dễ. Dương Thạc bay một lúc sau vẫn cảm giác lực lượng khí huyết hùng hồn từ sau ập đến, hiển nhiên Kim Linh Điêu đẳng cấp võ sư đuổi theo sát Huyền Ưng Huyết Phi, trong một lúc khó thể cắt đuôi. Dương Thạc rũ xuống mi mắt, trong đầu hiện ra ý tưởng điên cuồng. - Nếu các ngươi đã theo đuổi không bỏ, cũng được, hôm nay bỏ lại các ngươi lạc trong Yến sơn! Chỉ bằng vào thực lực của Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi muốn giết Kim Linh Điêu cùng Hắc Y Vệ kia là nói nhảm. Nhưng trong Yến sơn có nhiều mãnh thú kỳ dị, thực lực đạt tới võ sư đẳng cấp, thậm chí có một ít là tôn giả đẳng cấp, đại tông sư đẳng cấp. Mượn lực lượng chúng nó giết chết Kim Linh Điêu là chuyện đơn giản. Đương nhiên nếu gặp phải dị thú có thực lực tôn giả, đại tông sư thực thì Dương Thạc khó sống sót. - Không cần dị thú có đẳng cấp tôn giả, đại tông sư, dị hú đẳng cấp võ sư hay đẳng cấp luyện khí cũng đủ rồi, chỉ cần đừng để chúng dễ dàng trốn thoát. Mắt Dương Thạc chợt lóe, trong lòng đặt một quyết định. - Huyền Ưng Huyết Phi, mau chóng bay tới hang lớn có Đại Mãng màu xanh đi. - Không biết Đại Mãng màu xanh kia có thực lực gì, dẫn Kim Linh Điêu tới hang to đó để nó đấu cùng Đại Mãng màu xanh. Dù Đại Mãng màu xanh không giết được Kim Linh Điêu nhưng ít nhất khiến nó bị thương nặng, khi đó lấy thực lực của ta và Huyền Ưng Huyết Phi đủ giết chết nó cùng Hắc Y Vệ. - Nếu có thể nhân cơ hội giải quyết luôn Đại Mãng màu xanh thì càng tốt. Lòng nghĩ như vậy, Dương Thạc vỗ cổ Huyền Ưng Huyết Phi. Huyền Ưng Huyết Phi lập tức đổi hướng, mục tiêu là hang Đại Mãng màu xanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]