Chương trước
Chương sau
Một tia sáng xanh nhạt lập lánh trong màn đêm đen hóa giải đi cơn mê, Vân Phàm vẫn còn mệt mõi chóp mắt thì bên tai truyền tới những tiếng nói của như trẻ thơ:

-“ Đến rồi, cái ngày này ta đã phải chờ đợi không biết bao nhiêu năm tháng, haha..”.

Một giọng khác cũng khá trẻ của một thiếu niên như tiếp thêm niềm vui đáp:

-“Tất cả là nhờ vào khả năng tính toán của Vương ạ.”

Khó chịu quá, rồi một bóng đen lập tức lướt về phía này, bản năng mách bảo Vân Phàm lấy kiếm ra quét ngang.

Keng… tiếng va chạm kim thiết còn Vân Phàm thì bị một cự lực tông thẳng đẩy về phía sau.

Nhịn đau nhanh chóng bò dậy thủ thế để chóng lại đòn công kích tiếp theo thì trước mặt hắn hiện ra bóng dáng kẻ gây nên mọi chuyện.

Một con đại hình tuyết lang, không đúng hơn là ngân thiết, màu trắng của nó có phần lấp lánh kim loại, chiếc đuôi cùng những đám lông góc chân dài uốn lượn, trên đầu là hình dạng hai chiếc sừng vuốt ngược cực kì dị dạng.

Cưỡi trên lưng nó lại là một cục màu đen tuyền, có gắng nhìn kĩ đem lại cho Vân Phàm một cảm giác quen thuộc.

Chưa kịp chờ hắn lên tiếng, con chuột đen đã bất ngờ mà nói:

-“Làm sao có thể thế được, lần trước độc tửu ta đã nghi ngờ nhưng đằng này là Tảo lam không có thuốc giải kia mà.”

Đúng vậy, để chuẩn bị cho lần này Bối thữ đã tìm kiếm cả vô địch đặc sản tại Đông hải giới vực về, nó còn mang một biệt danh là tử thần đáy biển, thử hỏi đi bơi mà gặp phải rồi ngất xỉu cả ngày dưới đại dương có chết không.

Đặc biệt loại Tảo này không nhìn defence của bạn, bất kể một ai, dù Tâm cảnh cũng lập tức rơi vào hôn mê sâu.

Thế mà dĩ nhiên tên khốn kiếp này vừa rơi xuống đây đã tỉnh lại.

Cũng cùng lúc đó, sau khi một lần nữa nghe giọng nói này Vân Phàm trợn to mắt bất ngờ:

-“Ngươi, ngươi là Hắc Bối thử.”

Oh, Con chuột đen ra vẻ vuốt râu hồi đáp: “Ha hả, cuối cùng cũng nhớ ra bổn đại gia rồi sao.”

Run rẩy đôi môi, dòng suy nghĩ của Vân Phàm liên tục sâu chuỗi mới trầm thấp giả thuyết nói:

-“Chẳng lẽ thú triều lần này là do ngươi chỉ huy.”

Gật đầu mà như không phải Hắc Bối thử lên tiếng: “Đúng vậy, ta đã tốn rất nhiều thời gian đấy, nhưng giờ một giây cũng không thể chờ thêm, lên đi Nguyệt Ngân Lang.”

Lập tức con chuột nhảy ra khỏi lưng sói, thì ánh mắt ngân lang biến hóa thành màu Bạch Kim, khí thế cũng trở nên trầm trọng như mình chỉ cần lơ là một chút sẽ lập tức bị giết.

Vèo… Cùng lúc chiến lang xông lên Vân Phàm cũng triệu hồi vực kêu gọi băng tuyết bao phủ, đối thủ lần này lại cao hơn hắn hai đại cảnh giới nữa, bị ăn hành riết cũng phải ức chế chứ.

-“Phong – Vực.”

Tuy nhiên trạng thái bùng nổ lửa giận thường impa trong phim, nhưng chẳng có tác dụng gì với Vân Phàm, công kích của hắn không được tăng lên chút nào, chỉ đơn giản một phút cầm chân còn toàn bộ Kiếm vực tạo ra đều vô dụng.

Lấy lại tự do, Ngân Lang chuyển mình cấp tốc chạy sang bên cánh rồi tung móng vuốt quẹt.

A… Một đường ba chỉ rãnh máu xuất hiện trên lưng Vân Phàm, không còn cách nào khác hắn chỉ có thể thụ động lùi lại, cơ bản cái động nhỏ này không thể thả diều hay chạy trốn nhất là một góc bên kia còn có Thúy Duy đang bất tĩnh.

Suy nghĩ… vô cách, Vân Phàm chả có con bài tủ nào có thể chống đối cả.

Ngân Lang quá nhanh, lại lướt tới hắn đành phải đảo kiếm trực tiếp đoán đỡ.

Một kích thành công, ngước nhìn đối thủ bị đánh bay , Ngân lang cực tốc lao lên xuất hiện trên không, hai chân trước dẫm mạnh vào lòng ngực làm Vân Phàm cả người áp sát xuống đất.

-“rất tốt, chỉ cần ta hoàn thành tiến hóa thì sẽ giúp ngươi thức tỉnh lần thứ hai, lúc đó thế giới này sẽ mặt sức cho chúng ta bay nhảy.” Hắc bối thử vừa mĩm nói vừa bước tới gần.

Cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân , một kích này hoàn toàn khống chế hoạt động làm Vân Phàm vô phương chống trả, thở dốc mới ngước mặt lên hỏi:

-“Ngươi muốn cái gì?”

-“Hắc hắc, ngươi đoán xem.”

Đậu đen rau muống à, Vân Phàm vừa tức giận vừa vô lực ngước nhìn lang trảo đang từ từ hạ xuống đầu hắn.

Xoẹt… tích tích bỗng một cái gì đóa dâng trào trong lòng, rồi giọng nói xa lạ mơ ngủ như từ tận tâm linh phát ra với chính mình:

-“Thật là, sau ngươi cứ thích tạo phiền phúc cho ka thế, có biết mỗi lần tỉnh lại phải bỏ thêm một năm thời gian bế quan nữa không, chả biết đến khi nào mới ra khỏi được đây.”

Giật mình, Vân Phàm liền hỏi:

-“Ngươi là ai?”

Tuy nhiên đáp lại chỉ là những câu nói bí ẩn dài dòng, đây là… Vân Phàm chợt nhớ về Vô Danh khẩu quyết, thứ này hình như hắn từng được học rồi, mặt kệ ý nghĩ vận dụng theo y như lời đó.

Trong khi bên ngoài đang có một màn sáng xuất hiện chắn lại móng vuột sắc bén, còn Vân Phàm thì như mất đi lí trí, đôi mắt không còn tròng, cả cơ thể biến về một màu tím các loại hoa văn kì dị vàng kim nổi lên trên gò má, trán rồi lan sang tay chân.

Hắc Bối thử trợn tròn mắt bậc thốt: “Bán thú trạng thái?”

Sao có thể thế được, tình báo làm gì có chuyện này cơ chứ.

Xoẹt… xoẹt… không cho nó thêm thời gian phán xét Vân Phàm một lần nữa tỉnh lại, vòng sáng bị ngay tức khắc phá vỡ đánh lui cả chiến lang.

Trở mình đứng dậy xiết chặt nắm tay Vân Phàm chưa bao giờ cảm nhận được lực lượng mình có thể to lớn như thế.

Ảo ảnh hóa hình, một thanh kiếm yên lặng biến hóa ra hắn liền tự tin ngước nhìn Ngân Lang: “Đến đi, chúng ta tiếp tục nào.”

Hai bóng đen tức khắc xác nhập vào nhau, lần này xét về riêng lực lượng tuy vẫn còn có chút thua kém nhưng Vân Phàm hết sức hứng trí bừng bừng, thứ cảm giác hắn xem trọng nhất lúc này chính là Huyết lực.

Đúng vậy, đây là lần đầu tiên dựa theo Băng vực võ kĩ một cách chính thống nhất, dù không tiện dụng như pháp tắc thiên địa nhưng lại cực kì rõ ràng không mờ ảo. Cái kiểu sinh viên đại học đi học có thể biết được cao cấp thuật toán nhưng lại cực kì khó khắn tiến xa hơn thực tiễn, nhưng chàng trai đó nếu đem về tiểu học có thể dễ dàng thông hiểu tới nổi ra đề thi còn được.

Bỏ ngoài khả năng nhìn rõ, Huyết lực cũng đang tăng tốc tôi luyện thể chất cơ thể cũng như nâng cáo sức phát ra của kiếm ý.

Vút… keng… keng… ánh lửa chóm sáng trong màn đen khi kiếm và vuốt sắc cứ liên tục chạm vào nhau.

Sức mạnh dư chấn từ Kiếm ý làm cho bốn phía vách động đang dần bị bào mòn.

-“Phong – Vực – Ngàn Kiếm.”

Quả thật, hàng ngàn thanh Băng kiếm hình thành xuyên không liên tục lao tới Ngân lang trong vực.

Grao…

-“Khiếu thiên chấn.” Chiến lang rít gào.

Xoẹt xoẹt… toàn bộ Băng kiếm đoạn vụn, ngước nhìn nhìn sóng âm run động chấn vỡ cả Phong Vực, Vân Phàm cấp tốc lui về sau che chắn trước Thúy Duy:

-“Mười lần Phong chi khóa.”

Vèo, từng luồng gió xoay tròn liên tục cắt giảm sóng âm, ngay sau đó Vân Phàm lướt tới phản kích, vừa rồi không phải là đoàn tấn công nguyên tố, chỉ có thể một đáp án duy nhất, thiên phú thức tỉnh Huyết mạch được ban.

Nếu thế phải nhanh chóng tiếp cận nếu không sẽ ăn tiếp liên tục đoàn tấn công dạng này, xoay kiếm Vân Phàm canh ngay cổ họng Ngân lang đâm, con vật cũng như đoán trước lách người tránh né.

Liên tục đều thất bại:

-“Đáng chết, phải làm sao đây.”

Nguồn sức mạnh hiện đang có Vân Phàm chả có chút manh mối nào cả, rất có thể một lúc sẽ đột nhiên biến mất.

Không còn cách nào thử lại lần nữa: “Điều khiển foc theo Vô danh khẩu quyết” hắn liền lui lại tập trung hết hoàn toàn sức mạnh vào nhất kích cuối cùng.

Bạch Kim đồng phát sáng rực rỡ như biết được nguy hiểm cùng cực đang tới Nguyệt Ngân Lang cũng điên cuồng phát lực.

-“Phong – Vực, Vạn kiếm quy nhất.” đấu “Khiếu thiên chấn.”

Rầm… Kinh thiên tiếng động nổ ra, cả hang động thậm chí phía vượt lên phía trên mặt hồ cũng bị rung động lắc lư liên tục.

...............
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.