Nhìn bóng lưng Phong Tuyết, Diệp Bạch hai mắt có chút ngưng trọng.
Thiên Tru Kính là bảo vật cấp bậc gì, hắn tự nhiên hiểu rõ. Phong Tuyết có thể đem đồ vật này không chút nghĩ ngợi liền đưa cho hắn, thậm chí không biết hắn có thể trở lại hay không, phần nhân tình này nặng đến mức nào hắn tự nhiên cũng có thể minh bạch.
Linh Bảo ở trên đời này, nay đã vật rất hiếm có. Thiên Tru Kính càng không phải Linh Bảo bình thường, cấp bậc của nó nói chung vào khoảng Nhất giai Đỉnh cấp, nếu sáu kính có thể hợp nhất thì càng là Nhị giai Đê cấp.
Nhị giai Đê cấp nhìn như không cao, nhưng đó là chỉ về những loại khác. Đặt ở bên trong cấp bậc Linh Bảo, đây đã là thuộc về cực kỳ đỉnh cấp rồi.
Thương Mang thế giới rộng lớn, Huyền tu giả phân làm bát trọng, Huyền Giả, Huyền Sĩ, Huyền Sư, Huyền Tông, Huyền Vương, Huyền Tôn, Huyền Đế, Huyền Thánh.
Mà Huyền tu công pháp, trừ bạch giai thấp nhất thì cũng là bát trọng.
Về phần linh quả binh khí thì cũng phần lớn dựa theo phân chia này, có lẽ là bát trọng, có lẽ cửu trọng, nhưng tuyệt sẽ không vượt qua con số chín.
Trừ phi một ít chí cao linh vật cực kỳ đặc thù do thiên địa sinh ra thì có lẽ có thể đạt tới thập trọng, nhưng toàn bộ Thương Mang thế giới chỉ sợ cũng không có mấy cái. Dù là Huyền Đế cường giả, cũng không ai có thể có được một thanh Thập phẩm Huyền bảo.
Đó là đồ vật dành cho Huyền Thánh cường giả, nhưng Huyền Thánh cường giả cũng đã mấy trăm năm không có xuất hiện dù chỉ một người rồi.
Bất quá, mặc kệ những vật này phân làm mấy trọng, nhưng cơ hồ không có một thứ nào là thấp hơn ngũ trọng. Chỉ có Linh Bảo, từ thấp đến cao là vẻn vẹn phân làm ngũ trọng.
Điều này không chỉ nói rõ Linh Bảo quý hiếm, cũng càng nói rõ cấp bậc của Linh Bảo xa không phải loại bảo vật khác có khả năng sánh bằng.
Nhất giai Đê cấp Linh Bảo giá trị đại khái tương đương với Lục giai Đỉnh cấp đỉnh phong Huyền binh. Mà Nhất giai Trung cấp Linh Bảo, càng là tương đương với Thất giai Đê cấp Huyền bảo.
Nhất giai Đỉnh cấp, càng là rất ít gặp, nó tương đương với Thất giai Cao cấp đỉnh phong bảo vật. Mà Thất giai bảo vật, chỉ có những Huyền Vương đỉnh phong mới có thể có được.
Bát giai, Huyền Tôn.
Cửu giai, Huyền Đế.
Thập giai, Huyền Thánh.
Đây là quy tắc chung trong Huyền tu giới, rất ít người có thể phá vỡ được. Cho dù có người có thể có được những đồ vật này thì cũng tuyệt đối sẽ coi như trân bảo, giữ kín không nói ra, nếu không sẽ đưa tới đại họa ngập trời.
Chỉ khi thực lực bản thân càng mạnh, lúc đó mới có thể có được bảo vật càng cao cấp. Đây cũng không phải nói khi ngươi ở giai đoạn Huyền Sĩ sẽ không được một kiện Thất giai, Bát giai Huyền bảo. Chỉ là, có lẽ cuối cùng thì nó vẫn sẽ rơi xuống trên tay cường giả khác càng cường đại hơn.
Nhưng cấp bậc của Linh Bảo lại không dùng thứ này để tính toán. Text được lấy tại Truyện FULL
Một vị Huyền Vương bình thường rất có thể cả đời đều không thể gặp được dù chỉ một kiện Nhất giai Đê cấp Linh Bảo. Dù là những Huyền Vương đỉnh phong, thường cũng chỉ có một số rất ít người có cơ hội đạt được một chút Nhất giai Đê cấp Linh Bảo cấp thấp nhất.
Mà bọn họ, đã là những người mạnh nhất trong Huyền Vương, chí tôn bên trong Huyền Vương.
Mà Huyền Tôn cảnh mới thật sự là đại lượng cường giả có được Linh Bảo, toàn bộ Thương Mang thế giới thì cơ hồ có tới tám chín phần mười Linh Bảo đều rơi vào trong tay bọn họ. Bọn họ có thể có được, cũng có thể bảo trụ và phát huy uy lực chân chính của những Linh Bảo này.
Nhưng những Linh Bảo này số lượng cũng không nhiều, cấp bậc cũng sẽ không quá cao, đều ở Nhất giai Trung cấp đến Nhị giai Trung cấp.
Nhị giai Cao cấp Linh Bảo trở lên, cũng chỉ có Huyền Đế cường giả mới có thể có được. Mà trong toàn bộ năm khối đại lục vô cùng rộng lớn của Thương Mang thế giới, Đế Quốc có ba, Vương Quốc, Công Quốc càng là vô số kể, số lượng người lên đến hàng tỉ.
Nhưng Huyền Đế cường giả lại sẽ không vượt quá mười hai vị.
Mà mười hai vị Huyền Đế cường giả này, lại có thể có được mấy món Nhị giai Cao cấp Linh Bảo trở lên? Cho nên số lượng Linh Bảo càng đến Cao giai thì càng là quý hiếm, tam giai cũng đã là vật cực kỳ hiếm thấy rồi.
Tứ giai, cơ hồ tuyệt tích. Ngũ giai, chưa từng có nghe nói qua.
Thiên Tru Kính với tư cách Linh Bảo đứng đầu Địa Khí Lục Kính, địa vị so với năm kính khác cũng cao hơn một chút. Nếu như không có nó, Phong Tuyết thậm chí không có khả năng tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh lần này, trình độ trân quý của nó có thể nói là ngang với tính mạng của nàng.
Nhưng khi biết rõ Diệp Bạch muốn đi tranh đoạt bộ Bán Tử giai bí kíp ở phía trên Hùng Thiên Phong kia, mặc dù hai người chỉ thực sự tương kiến lần thứ hai nhưng nàng lại không chút do dự liền đem Linh Bảo cực kỳ trân quý như vậy đưa cho Diệp Bạch. Dường như nàng không sợ Diệp Bạch sau khi thành công sẽ cầm bảo mà trốn, cũng không sợ sau khi Diệp Bạch thất bại thì Linh Bảo này sẽ đổi chủ, rơi vào tay người khác.
Loại tín nhiệm này, đối với Huyền tu giới, nơi mà nhân tình ấm lạnh, mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn mà nói thì quả thực là quá mức trân quý.
Cũng làm cho Diệp Bạch cảm thấy một loại rung động mơ hồ(yêu rồi).
Hắn tự hỏi, nếu có người hướng chính mình mượn Kiếm Thạch thì mình liệu có thể cho mượn hay không? Đáp án dĩ nhiên là, không biết. Mà so với với Kiếm Thạch của mình, Thiên Tru Kính hiển nhiên cũng là bảo vật quan trọng nhất, bí mật lớn nhất của Phong Tuyết.
Cho nên, Diệp Bạch giờ phút này rốt cục hạ quyết định, mặc kệ lần này có thể có được bí kíp hay không thì hắn cũng sẽ không để cho Phong Tuyết phải thất vọng.
Hắn đã có được hai tấm Huyền Đan Lệnh.
Nhưng Kỳ Thiên Các đã sớm có quy định mỗi người chỉ được dùng một quả. Nói cách khác, hắn chỉ có thể cầm một tấm lệnh bài trong đó đi đổi lấy một quả Huyền Vương Chí Tôn Đan. Một quả khác, nếu là ở trên người của hắn thì cũng chẳng khác nào vô dụng, chỉ có thể vứt đi.
Cho nên, khi Diệp Bạch lấy được tấm Huyền Đan Lệnh thứ hai thì hắn liền mơ hồ có ý nghĩ. Chỉ có điều, khi đó hắn còn chưa xác định được.
Tấm Huyền Đan Lệnh thứ hai này tự nhiên đã vô dụng với hắn, nhưng ở bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh này đã có không biết bao nhiêu người có thể vì nó sống, vì nó mà chết.
Nếu như lấy ra, trao đổi một ít bảo vật hiếm thấy, chỉ sợ không hề nghi ngờ chút nào sẽ có rất nhiều người đồng ý.
Thứ này tự nhiên là vô giá.
Nhưng trong nháy mắt khi Phong Tuyết đem Thiên Tru Kính giao cho mình, hắn liền minh bạch, tấm Huyền Đan Lệnh thứ hai này đã có chủ nhân mới. Phong Tuyết đã tín nhiệm mình như vậy, Huyền Đan Lệnh vốn rất vô giá này cũng trở nên tương đối nhỏ bé hơn một chút.
Lấy ra một tấm Huyền Đan Lệnh, thu hoạch được một tình hữu nghị trân quý. Hơn nữa, dù cho chính mình lần này không thể quay về, chẳng may thất lạc Thiên Tru Kính thì Phong Tuyết vẫn có thể dùng tấm Huyền Đan Lệnh này để đổi lấy Huyền Vương Chí Tôn Đan, tấn chức đến Huyền Vương, như vậy nàng cũng sẽ không bị thiệt.
Đây cũng là suy nghĩ rõ ràng nhất trong nội tâm của Diệp Bạch vào lúc này, đồng thời cũng làm cho hắn chặt đứt một tia lo lắng cuối cùng.
Mặc kệ việc này gian nguy như thế nào, có thể thành công hay không, hắn đã không cần suy nghĩ quá nhiều.
...
Phong Tuyết chạy đi mấy ngàn dặm, thẳng đến xa xa nhìn không thấy Ngạ Quỷ Than Đồ thì mới ngừng lại. Nàng ngồi xuống một cây cây thông già, gấp gáp thở ra một hơi.
Nàng ánh mắt có chút sầu lo nhìn phương hướng Ngạ Quỷ Than Đồ. Nhưng khoảng cách xa như thế, nàng lại cái gì cũng thấy không rõ.
Nàng biết rõ, hiện tại lo lắng đã vô dụng.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của nàng liền rơi xuống vật trong lòng bàn tay.
Nàng không biết đây là vật gì, Diệp Bạch giao cho nàng là có ý gì, nhưng lúc ấy cũng không suy nghĩ, không dám chậm trễ đại sự của Diệp Bạch liền quay người rời đi.
Lúc này rốt cục có thời gian, nàng muốn nhìn xem Diệp Bạch giao cho mình là vật gì.
Đây là đồ vật có chút trầm trọng, bên ngoài bao bọc mấy tầng vải bông, bên trong thể tích cũng không lớn, dường như là một vật dài hình vuông, rất mỏng, cứng rắn lạnh như băng.
Nàng mở bao vải bên ngoài ra liền chứng kiến bên trong là một khối chì màu vàng trắng, thấy không rõ bên trong là vật gì.
Đây là Thiên Bạc Ngân Đồng, nàng tự nhiên không thể không rõ, bởi vì trong bao vải nơi eo nàng cũng có một khối nặng chừng 5 - 6 cân.
Nhưng Diệp Bạch giao một ít khối Thiên Bạc Ngân Đồng cho nàng làm cái gì? Nàng có chút nghi hoặc tự hỏi.
Vô ý thức thò tay sờ sờ, tầng Thiên Bạc Ngân Đồng ở bên ngoài lập tức tan ra, non nửa thân ảnh của một tấm lệnh bài hình vuông, phong cách cổ xưa hiện ra, ở bên trong liền có một tia hồng quang phóng lên trời.
Phong Tuyết chấn động, vội vàng lại dùng Thiên Bạc Ngân Đồng đè lên, che ở trên lệnh bài, dùng mấy tầng vải bông một lần nữa bọc kỹ lại, cầm chặt, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Nàng mặc dù chưa gặp qua, nhưng lúc này cũng hiển nhiên đã hiểu đây là vật gì rồi.
—— Huyền Đan Lệnh!
Diệp Bạch không ngờ lại đem một tấm Huyền Đan Lệnh giao cho nàng. Nàng khẩn trương nhìn khắp xung quanh. May mắn là thời điểm lúc này tất cả mọi người đều đã tụ tập ở Ngạ Quỷ Than Đồ cách đây hơn ngàn dặm, không có người nào ở xung quanh chứng kiến tia hồng quang nhất thời phóng lên trời vừa rồi.
Bằng không thì đem tới cho Phong Tuyết chỉ sợ sẽ là một hồi tai nạn.
Có chút thở dài một hơi, Phong Tuyết lông mi dài chớp động, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua phương hướng Ngạ Quỷ Than Đồ phía xa, thầm nghĩ: "Hắn đem thứ này đưa cho ta..."
Nàng khẽ ngốc, đứng ở phía dưới cây tùng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thật lâu sau nàng mới thu hồi ánh mắt, quay người tiếp tục hướng phía Tang Mộc Cốc chạy vội đi.
Nàng sẽ chờ ở nơi này. Ba ngày sau, mặc kệ Diệp Bạch trở lại hay không thì nàng sẽ nhất định sẽ chờ đủ ba ngày, thẳng đến khi Bí Cảnh mở ra, tất cả mọi người không tự chủ được tự động bị truyền tống ra ngoài.
...
Ngạ Quỷ Than Đồ.
Phía dưới Hùng Thiên Phong.
Diệp Bạch lúc này cũng không biết ý nghĩ trong lòng Phong Tuyết. Khi chứng kiến bóng lưng Phong Tuyết đã triệt để biến mất, hắn liền quay đầu, không suy nghĩ thêm nữa, bất quá lại đem Thiên Tru Kính trong lòng bàn tay cầm chặt hơn một chút.
Rồi sau đó, hắn liền quay người, từ trong đám người đi ra, hướng phía hắc y lão giả nói:
"Tính ta một người!"
Diệp Bạch thanh âm cũng không lớn, nhưng vào lúc này lại khiến rất nhiều người phải chú ý.
Hắc y lão giả nghi hoặc nhìn thoáng qua Diệp Bạch. Hiển nhiên, sau khi sử dụng Thất Biến Cường Thân Quyết biến hóa dung mạo thì Diệp Bạch cũng không bị bất luận một gã cường giả nào trong sân nhận ra.
Bất quá, khí chất của Diệp Bạch lại làm cho lão có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Chỉ có tên tử y thiếu phụ thần bí, trong nháy mắt khi chứng kiến Diệp Bạch đi ra, hiển nhiên nghĩ tới lúc trước mình đã chịu nhục bên ngoài Phượng Minh Cốc cho nên con mắt liền có chút co rụt lại, vậy mà vô ý thức không khỏi lui về phía sau một bước.
Nhưng lập tức nàng liền kịp phản ứng, có chút không cam lòng lại lần nữa tiến lên trước một bước, bất quá cũng không dám tiến xa hơn trước.
Thực lực của Diệp Bạch nàng đã được chứng kiến, tuyệt đối so với nàng còn mạnh hơn, lúc này chọc giận hắn thì chỉ có chuyện xấu chứ không có cái kết quả gì tốt.
Đối với một tòa tài nguyên khoáng sản Thiên Bạc Ngân Đồng vô cùng phong phú kia bị Diệp Bạch đoạt đi, nàng đến nay vẫn là hận đến nghiến răng. Nhưng là... Thực lực không bằng người, vậy cũng không còn cách nào khác.
Nàng hiện tại chỉ là nhìn có chút hả hê. Nhiều cường giả như vậy không ra mặt, một tên mao đầu tiểu tử như hắn lại chạy lên, hi vọng đợi chút nữa sẽ bị đánh đến mức tối tăm mặt mũi. Đến lúc đó, nói không chừng mình còn có thể âm thầm sửa mái nhà dột*, một lần nữa từ trên người hắn đoạt lại Thiên Bạc Ngân Đồng.
*sửa mái nhà dột: ý nói gỡ gạc lại thua thiệt trước kia.
Nàng căn bản không tin, ở trước mặt nhiều cường giả như vậy Diệp Bạch còn có thể có kết cục gì tốt. Hiện tại đi ra ngoài sẽ chỉ khiến bản thân trở thành cái đích cho mọi người, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà hắc y lão giả hô mấy tiếng nàng lại như cũ không muốn tiến lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]