Đối với vị thanh niên thần bí Tuyết Phong hai lần khiến Hoa Thảo Kính bên trong Kiếm Thạch chấn động này, Diệp Bạch vẫn là có chút hiếu kỳ.
Trước kia Diệp Bạch đứng ở trong đám người đông nghịt, cho nên không thấy được thân ảnh quen thuộc của Tuyết Phong. Mà bây giờ, người lên thuyền đã không sai biệt lắm, nếu như Tuyết Phong cũng có được Kỳ Thiên lệnh bài thì hắn nhất định sẽ hiện ra trong những người còn lại.
Cho nên, Diệp Bạch liền nhìn rất cẩn thận. Mà Cổ Nguyệt Huyên không biết tại sao lại cũng đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn đám người rộn ràng nhộn nhịp phía dưới, ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ gì.
Đáng tiếc, cho đến khi thời gian đã gần kết thúc, Diệp Bạch cũng không hề phát hiện ra thân ảnh Tuyết Phong. Việc này liền khiến Diệp Bạch cảm thấy có một tia nghi hoặc, chẳng lẽ trong tay đối phương không có Kỳ Thiên lệnh bài? Nếu là như thế, vậy thì không kỳ quái. Chỉ là... Diệp Bạch luôn cảm thấy đối phương sẽ không chỉ đơn giản như thế.
Có thể có được một kiện đồ vật làm cho Hoa Thảo Kính chấn động, Tuyết Phong này lai lịch sao có thể đơn giản được?
Diệp Bạch cảm thấy đối phương cũng không giống như lần đầu gặp gỡ, mặc một bộ trang phục của đệ tử Linh Hoa Môn, tựa hồ thật sự chỉ là một đệ tử bình thường của Thất phẩm tông môn.
Nhưng có vẻ hắn đang tận lực che giấu cái gì đó. Có lẽ, lai lịch của hắn xa không chỉ như vậy.
Chỉ là, vì sao đến tận lúc này hắn lại không có xuất hiện, chẳng lẽ là do chính là mình suy nghĩ nhiều. Có lẽ, hết thảy cũng chỉ là trùng hợp.
Nhưng mà cho dù hắn không có lệnh bài thì cũng không có khả năng buông tha cho thời khắc trọng yếu này, nhất định sẽ đứng xem ở trong đám người phía dưới. Chẳng qua nếu như hắn thật sự đứng ở bên trong đám người phía dưới, dùng thị lực siêu cường của Diệp Bạch cũng hoàn toàn có thể phát hiện ra được.
Thế nhưng, đến tận bây giờ hắn lại như cũ không thấy được thân ảnh màu trắng của Tuyết Phong ở trong đám người phía dưới.
Việc này liền làm cho hắn không khỏi có chút bất ngờ.
Nhưng thẳng đến cuối cùng, khi tất cả mọi người đã thành công leo lên Cổ thuyền, thân ảnh của Tuyết Phong còn không có xuất hiện.
Ngược lại là một khắc cuối cùng ở bên trong tất cả những người vây xem đã xảy ra một chuyên khác, đưa tới một hồi oanh động nho nhỏ.
Đó là sau khi cơ hồ tất cả mọi người leo lên trên thuyền, một gã nam tử trẻ tuổi nơm nớp, run rẩy, cẩn thận từng li từng tí cầm theo một tấm lệnh bài tới gần đám xích y đệ tử Kỳ Thiên Các.
Ở phía sau, không ít người khi nhìn về thân ảnh tên nam tử trẻ tuổi này liền nhất thời mở to hai mắt nhìn: "Hắn, không ngờ lại là hắn... Hắn rõ ràng cũng có một tấm Kỳ Thiên chi lệnh, nhưng trước đó chúng ta lại không hề hay biết, quả thực là rất đáng hận..."
Những người này hiển nhiên là những người mà mấy ngày qua đi tương đối gần với tên nam tử trẻ tuổi kia. Trải qua rất nhiều loại thăm dò, nhuwng bọn họ lại không hề biết được trên người hắn lại có một tấm Kỳ Thiên chi lệnh.
Giờ phút này, thấy hắn dĩ nhiên hướng đội xích y đệ tử Kỳ Thiên Các mà đi tới, lập tức liền muốn vượt qua phòng tuyến của bọn họ. Một khi hắn đi qua, bất kể là ai đều sẽ không còn cơ hội nữa, những người này tự nhiên là hối hận không thôi.
Vì cái gì mình không thể sớm phát hiện ra hắn có mang Kỳ Thiên chi lệnh, bằng không thì chỉ bằng thực lực thấp kém của hắn thì tấm Kỳ Thiên chi lệnh này sẽ là của mình. Như vậy, giờ phút này leo lên U Linh Cổ Thuyền cũng không phải là tên nam tử trẻ tuổi kia, mà là mình rồi.
Không ít người nhất thời đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi. Dù sao, thực lực của tên nam tử trẻ tuổi này vừa nhìn liền biết không cao lắm, đại đa số người ở đây đều có thể rất dễ dàng đánh chết được hắn. Nếu như không phải do hắn che dấu quá sâu, quá chặt chẽ thì chỉ sợ sớm đã trở thành vong hồn dưới đao người khác, lệnh bài cũng khó mà giữ được.
Tên nam tử trẻ tuổi cảm thấy mình đã đến gần, những chờ đợi và lo lắng mấy ngày qua tựa hồ cũng đã có hồi báo, trong ánh mắt nhất thời lộ vẻvẻ vui mừng.
Mắt thấy chỉ còn kém một bước là hắn sẽ vượt qua đám xích y đệ tử kia, nhưng vào lúc này, vui quá sẽ có thể hóa buồn. Một đạo thân ảnh toàn thân được bao bọc ở bên trong hắc sắc trường bào đột tiên bắn tới như cuồng phong, chỉ chớp mắt liền vội vàng xông qua bên cạnh hắn.
Bóng người qua, đầu lâu rơi, lệnh bài thay chủ. Hắc y nhân giương tay lên, cổ kim sắc Kỳ Thiên lệnh bài ở trên không trung liền phát ra ánh sáng chói mắt. Đám xích y đệ tử Kỳ Thiên Các sững sờ, nhưng cũng không có ngăn cẳn, tùy ý để hắn đi qua phòng tuyến. Hắc y nhân tung người lên mấy cái, liền bay lên U Linh Cổ Thuyền.
Toàn trường xôn xao.
Sau lưng, mọi người trố mắt, dùng vẻ mặt không thể tin nhìn hắc y nhân đang chạy lên thuyền, trong lòng hối hận không thôi: "Cái này cũng được..."
Vì cái gì chính mình cũng không có nghĩ tới một chiêu này?
Đến lúc này, lệnh bài ai có ai không vừa nhìn liền biết ngay, không giống như trước kia, muốn xem ai có thì phải tìm mọi cách để thăm dò. Chỉ là, ai cũng thật không nghĩ tới, rõ ràng dưới loại tình huống này mà có người còn dám ra tay ám sát đoạt lệnh bài, thần nhân a...
Không cần thăm dò, hoàn toàn tiết kiệm được thời gian và nguy hiểm, chỉ cần ở thời điểm đối phương không có chút nào phòng bị mà một kích đắc thủ, phần tâm cơ này quả thực là cực kỳ đáng sợ.
Cũng có người nói: "Là do người nọ không cẩn thận. Nếu như hắn lại đến gần một chút mới giơ lệnh bài lên, vậy hắn sẽ có thể lập tức xông qua phòng tuyến. Cho dù hắc y nhân kia biết rõ trên tay hắn có lệnh bài thì cũng đoạt không được, chứ đừng nói chi là giết hắn."
Không ít người thổn thức cảm thán, nhưng cũng có rất ít người thấy vậy liền nổi lên tâm tư không đứng đắn. Bọn họ đã biết, hiện tại dù bất cứ người nào đi qua phòng tuyến kia thì đều sẽ có lệnh bài. Chỉ cần ở thời điểm hắn không có xông qua phòng tuyến mà giết người đoạt bài, có lẽ mình còn có cơ hội.
Chỉ là... Khi những người này bị tham lam che mờ mắt, muốn học tên hắc y nhân kia, ở một khắc cuối cùng giết người đoạt lệnh bài thì lại không biết được người khác thấy một màn như vậy tâm sớm đã rét lạnh, ai có lệnh bài cũng càng thêm phòng bị hơn. Vì vậy, rất nhiều người giết người không được còn bị giết....
Cuối cùng mọi người lá gan cũng nhỏ hơn, cũng không còn mấy ai dám thử nữa...
...
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, ba trăm người rốt cục đã toàn bộ lên thuyền.
Sau đó, con thuyền liền bắt đầu lên đường. Ở đầu tường Lạc Nhạn Sương Thành phía sau lưng, trong ánh mắt hâm mộ, ghen ghét của tất cả mọi người, U Linh Quỷ Thuyền mang theo ba trăm tên Huyền Tông cường giả gần như mạnh nhất của Thương Mang thế giới nhanh chóng dọc theo đường ven biển, tiến về chỗ sâu trong Bắc Hải.
Mục đích chuyến đi, rất rõ ràng chính là để tới một trong ba mươi sáu hải ngoại kỳ đảo thần bí kia khó lường, Kỳ Thiên Đảo... Cũng là nơi diễn ra Kỳ Thiên Bí Cảnh thí luyện.
Diệp Bạch cùng Cổ Nguyệt Huyên lúc này cũng không thể không tách ra, hai người liền trở lại gian phòng của riêng mình để nghỉ ngơi và bế quan tu luyện.
U Linh Quỷ Thuyền sẽ phải cần một tháng lộ trình mới có thể tới được Kỳ Thiên Đảo. Cho nên một tháng này, tất cả mọi người đều bế quan tu luyện ở trong gian phòng của mình, trừ thời điểm ăn cơm và mệt mỏi mới ra ngoài buông lỏng một chút.
Mọi người không có can thiệp lẫn nhau, mà thời gian cũng dần dần nhanh chóng trôi qua.
Diệp Bạch đại bộ phận thời gian đều ở bên trong phòng của mình để tu luyện, tất cả các môn công pháp lại có tiến bộ rất lớn. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này hắn liền đạt tới Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong, đã mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Ngoại trừ lúc ăn cơm, hắn rất ít đi ra ngoài, cũng vì vậy mà không nhìn thấy những người khác.
Mọi người cũng đều hiểu được tầm quan trọng của khoảng thời gian này, vì vậy mà cho dù ở trên thuyền cũng không có buông tha cho tu luyện, giành giật từng giây từng phút, tranh thủ trước khi tiến vào Kỳ Thiên Các Bí Cảnh thí luyện đề thăng tu vi tới mức cao nhất có thể.
Không người nào dám lười biếng.
Một tháng thời gian, rất nhanh liền trôi qua.
Ngày hôm nay, tất cả mọi người liền đột nhiên bừng tỉnh, tự mình rời khỏi căn phòng của mình, đi lên đầu thuyền. Đây là lần đầu tiên ba trăm người đồng thời tụ tập, biết hoặc không quen nhau, hình thành những cái vòng nhỏ hẹp.
Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát riêng phần mình đứng ở một chỗ; đám người Bái Nguyệt công tử, Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi, Đoạn Tinh Tà đứng chung một chỗ; Ngọc Linh Lung, Ngọc Tình Đình tỷ muội cùng với những thế gia đệ tử ngưỡng mộ thân phận và mỹ mạo của các nàng đứng cùng một chỗ.
Những người khác cũng chia thành vô số vòng tròn luẩn quẩn lớn nhỏ khác nhau.
Mà Diệp Bạch ở trên thuyền này chỉ nhận thức một mình Cổ Nguyệt Huyên, cho nên hai người liền đứng ở cùng một chỗ.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía mặt biển xa xa. Chỉ thấy ở trong tầng sương mù mênh mông của biển Bắc Hải bắt đầu xuất hiện hư ảnh một hòn đảo màu đen cực lớn.
Theo con thuyền không ngừng tiến lên, hư ảnh của hòn đảo này cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần. Cuối cùng, mọi người mơ hồ có thể thấy được đó là một hòn đảo cực lớn trông như một thanh kiếm được treo giữa không trung, đứng sừng sững ở trung ương Bắc Hải. Hòn đảo này cực kỳ rộng lớn, hơn nữa còn cao chọc trời, tựa hồ toàn bộ thế gian cũng không có thứ gì khác ngoài nó.
Trên thuyền nhất thời không khỏi vang lên những tiếng hoan hô, bởi sau một tháng ròng rã thì con thuyền rốt cục đã tới một trong hải ngoại ba mươi sáu kỳ đảo trong truyền thuyết, Kỳ Thiên Đảo rồi.
Diệp Bạch cùng Cổ Nguyệt Huyên hai người nhìn nhau cười cười, trong ánh mắt cũng có một phần kích động, chỉ là không rõ ràng như mọi người mà thôi.
Lần đầu tiên đến loại địa phương cường đại, thần kỳ này, dù bất kể là ai cũng rất khó che dấu được vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi, thán phục, phân biệt chỉ là che dấu sâu hay không sâu mà thôi.
U Linh Quỷ Thuyền tiếp tục đi tới, hướng phía tòa đảo hoang như một thanh kiếm giữa bầu trời này chạy tới.
Hòn đảo nhìn như rất gần, kỳ thật khoảng cách lại vẫn còn rất xa. Trọn vẹn đi mất một ngày, U Linh Cổ Thuyền mới rốt cục tới được gần hòn đảo này. Càng tới gần, mọi người mới phát hiện hòn đảo này so với trong tưởng tượng của mình thì còn lớn hơn rất nhiều.
Vô số thác nước không ngừng chảy xuống, kỳ hoa dị thạch khắp nơi đều có thể thấy được. Từng tòa đình đài, lâu đài nguy nga tráng lệ, cầu treo được giăng bốn phía xung quanh, mây mù lượn lờ như nhân gian tiên cảnh.
Mơ hồ có thể chứng kiến được ở phía trên một mảnh sườn đồi của ngọn núi cao nhất có vô số khóa sắt từ trên đó rủ xuống, tựa hồ đó là con đường duy nhất để lên núi. Mà phía trên vách núi thì lại có một tòa lục sắc tiểu các phong cách cổ xưa.
"Kỳ Thiên Nội Các!"
Trong truyền thuyết, Kỳ Thiên Các được phân làm hai bộ phận. Kỳ Thiên Ngoại Các tiếp đãi người trong thiên hạ, chỉ cần ngươi có Huyền Tinh thì cái gì cũng có thể mua được ở trong đó. Mà Nội Các thì cũng chỉ có đệ tử Kỳ Thiên Các mới có thể tiến vào, dù cho tài phú của ngươi có nhiều đến mấy thì cũng không được. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng mọi thứ đều có một cái ngoại lệ. Tương truyền, Kỳ Thiên Các Các chủ đã đặt ra một cái quy củ, mỗi mười năm một lần, tất cả cường giả sống sót khi đi ra từ Kỳ Thiên Bí Cảnh đều sẽ có một cơ hội bước vào Kỳ Thiên Nội Các.
Cơ hội chỉ có một lần, dùng qua coi như xong, một khi buông tha thì có thể sẽ vĩnh viễn không còn nữa.
Hơn nữa, đại đa số người nếu rời đi thì chỉ sợ cả đời cũng sẽ không còn cơ hội bước lên Kỳ Thiên Đảo này, tự nhiên càng không thể lại tiến vào Kỳ Thiên Nội Các.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]