Sau đó, Tiêu Vô Huyết thân hình mới dần dần gục xuống. Bất quá, thời điểm hắn gục xuống con mắt cũng là mở trừng trừng.
Thẳng đến khi chứng kiến đóa huyết sắc liên hoa ở trên không phát ra ánh sáng dễ làm người khác chú ý, trên mặt hắn mới lộ ra thần sắc thỏa mãn.
Khi nhìn về phía Diệp Bạch, thần sắc mang theo một tia oán độc, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi, con mắt nhất thời nhắm lại, thân thể dần dần lạnh như băng.
Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết, tử vong.
Xa xa, Diệp Bạch nhìn thấy một màn này, cho dù không rõ ràng lắm hắn cũng biết đóa pháo hoa kia đại biểu cho cái gì.
"Thất Tinh Truy Hồn Lệnh! Tín hiệu cầu cứu khẩn cấp của Thất Tinh Đàn, dấu hiệu để nhận ra thân phận của các đệ tử!"
"Trong vòng phương viên trăm dặm, bất luận đệ tử Thất Tinh Đàn nào trông thấy Thất Tinh Truy Hồn Lệnh này đều phải lập tức chạy đến, mang theo đồng môn hỗ trợ tiêu diệt địch."
Diệp Bạch khẽ nhíu mày. Ngay khi hắn chứng kiến pháo hoa, muốn ngăn cản thì cũng đã không kịp.
Hắn như thế nào cũng thật không ngờ, đã gần đi đến bên bờ tử vong mà Tiêu Vô Huyết vẫn còn dư lực để bắn ra đóa pháo hoa này. Đó cũng là do lúc trước hắn không có suy nghĩ chu toàn.
Bất quá, hắn cũng không vội.
Có thể ngăn cản được nhất thời, lại há có thể ngăn cản được cả đời. Dù pháo hoa này có phóng hay không phóng thì kết cục đều là giống nhau.
Tin tức hắn đánh chết một thành viên của Truy Hồn Tổ Thất Tinh Đàn, nhất định là ẩn giấu không được.
Đánh chết một vị Huyền Tông cường giả của đối phương, lại còn là một trong những nhân vật có thân phận tương đối cao. Chuyện lớn như vậy, cùng với lúc trước hắn đánh chết một tên ngoại môn đệ tử Xích Vô Tà của Thất Tinh Đàn là hai việc không thể tha thứ.
Biết được tin tức này, Thất Tinh Đàn khẳng định sẽ vô cùng nổi giận. Tông môn khổng lồ như thế, đột nhiên có một nhân vật trọng yếu bị giết, không truy cầu đến cùng đó là không có khả năng.
Chỉ cần có bất luận một điểm dấu vết gì để lại cũng sẽ bị bọn họ tìm ra, tin tức Diệp Bạch đi qua nơi đây cũng sẽ bị tiết lộ đi ra ngoài. Cho nên, ngăn hay không ngăn cản kỳ thực kết quả cũng không khác nhau là mấy.
Mấy ngày sau, Thất Tinh Đàn khẳng định sẽ phái càng nhiều nhân vật cường đại hơn đến đây đuổi giết Diệp Bạch, đây là kết cục mà bất cứ ai cũng có thể đoán được.
Bất quá, Diệp Bạch cũng không hối hận khi đánh chết Tiêu Vô Huyết.
Cho dù không giết Tiêu Vô Huyết, kết quả cuối cũng chả khác là mấy. Giết một người là giết, giết hai người cũng là giết, có cái gì khác nhau chứ?
Huống chi, đối với một người đã động sát tâm với mình, ham bảo vật của mình, truy đuổi tới đây để đánh chết mình, người như vậy, lưu lại có ích lợi gì?
Một lý do khác nữa, đó chính là Diệp Bạch rất tin tưởng thực lực của mình. Huyền Tông cường giả bình thường cho dù đến, chỉ sợ là đuổi giết không được còn bị giết ngược lại, mà Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết này chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Cho dù đối phương phái ra phó tổ trưởng tới, bán Vương cấp cường giả, Diệp Bạch mặc dù đánh không lại thì vẫn có thể chạy trốn.
Chỉ cần đối phương không phải ngay từ đầu liền phái ra Vương cảnh cường giả tới, Diệp Bạch rất tự tin sự an toàn của bản thân. Bất quá lại suy nghĩ một chút, phái ra Vương cảnh cường giả cũng là chuyện rất khó xảy ra, bởi những chuyện này đều là Thập Nhị Truy Hồn Tổ xử lý, xử lý không được mới báo cáo lên cao tầng.
Cho nên, ngay từ đầu truy đuổi hắn nhất định là người của Thập Nhị Truy Hồn Tổ. Trong những người này, cao nhất cũng chỉ hai bán Vương cảnh, hơn nữa khẳng định còn không phải ngay từ đầu sẽ tới.
Đợi đến lúc bọn họ kịp hiểu Huyền Tông bình thường đã không phải là đối thủ của Diệp Bạch, phái ra cao thủ càng mạnh hơn nữa truy đuổi thì Diệp Bạch rất có thể lúc đó đã tiến vào Dạ Lang Đảo rồi.
Tiến vào trong đó, Diệp Bạch có thể nói là như cá vào biển cả, muốn tìm được hắn cũng là không dễ dàng.
Một trong thập đại cấm địa của Thiên Long Đế Quốc cũng không phải chỉ là hư danh, người bình thường đi vào đều chỉ có thể làm thức ăn cho hung thú, có thực lực lại không có mấy người. Mà những người này đi vào thì đều như một giọt nước nước tiến vào biển cả, muốn tìm được thì không khác gì mò kim đáy bể.
Muốn ở bên trong tìm ra một người, nói dễ vậy sao.
Về phần sáu tháng sau, tiến vào Kỳ Thiên Các thí luyện thì càng không cần phải nói.
Thất Tinh Đàn mặc dù cường đại, nhưng ở trước mặt một trong ba mươi sáu hải ngoại kỳ đảo Kỳ Thiên Các thì cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Chênh lệch căn bản là không thể dùng lẽ thường mà tính. Người của Thất Tinh Đàn căn bản là không dám ở trên địa bàn Kỳ Thiên Các giương oai, nhiều nhất cũng chỉ có thể phái ra mấy người cũng đồng dạng tham gia thí luyện để đuổi giết chính mình.
Bất quá, có thể đi vào Kỳ Thiên Các thí luyện thì tối đa cũng chỉ là bán Vương cảnh. Muốn ở lúc đó đuổi giết chính mình, kết quả đến cùng là ai bị giết thì cũng không nói trước được.
Bởi vì sáu tháng sau, sau khi tu luyện Thiên Huyền Hỏa Quyển, hơn nữa có ba miếng Xích Lân Quả phụ trợ, còn có một đóa Ngũ Cực Linh Hà, Diệp Bạch thực lực nhất định sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đến lúc đó, cho dù là bán Vương cảnh cường giả, Diệp Bạch cũng có thể không sợ hãi mà đối chiến.
Cho nên, nguy hiểm cũng cũng chỉ có thời điểm từ bây giờ đến trước khi tiến vào Dạ Lang Đảo mà thôi. Chỉ cần Diệp Bạch cẩn thận một chút, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch cũng an tâm, không nghĩ nhiều nữa.
Hắn vung tay lên, thu hồi mười tám thanh trường kiếm, sau đó tiến về phía thi thể Tiêu Vô Huyết.
Nhìn bộ dạng chết không nhắm mắt của hắn, Diệp Bạch khe khẽ thở dài.
"Ngươi vì lòng tham mà chết, vậy thì trách không được ta rồi. Ta không phải sợ chuyện, mà chỉ là không muốn nhiều chuyện, lại bị ngươi cho rằng vì sợ hãi mà chạy trốn."
"Hi vọng nếu có kiếp sau ngươi sẽ biết thu liễm một ít a. Bằng không thì dù hôm nay ta không giết ngươi, ngày sau, ngươi như trước sẽ chết dưới tay người khác."
Nói đến đây, Diệp Bạch cũng không nói gì nữa, thò tay lục lọi trên người Tiêu Vô Huyết, chỉ lát sau liền đem toàn bộ những thứ lấy được trên người hắn bày ra.
Một bản bí kíp trong thanh sắc là một tầng lam quang, mấy bình cao giai đan dược, một hộp ngọc hình vuông, một tấm tử sắc Minh tạp. Cuối cùng, còn có một tấm thiết bài hình quái điểu.
Diệp Bạch trước đem quyển bí kíp kia mở ra, đúng là bản Thanh giai trung cấp bí kíp mà Tiêu Vô Huyết tu luyện, "Lạc Sương Băng Huyền Kình."
Về phần Huyết Thủ Kiếm Pháp, Tiêu Vô Huyết trên người lại không có mang theo.
Diệp Bạch liền tiện tay thu hồi. Quyển bí kíp này, nếu là lúc trước có lẽ hắn còn có thể thoáng cao hứng một chút, nhưng hiện tại lại không có tác dụng gì.
Đã có Thiên Huyền Hỏa Quyển càng cao giai hơn, hắn như thế nào sẽ bỏ gần tìm xa, bỏ tốt cầu xấu, đi tu luyện bản Lạc Sương Băng Huyền Kình còn thấp hơn một cấp này?
Huống chi, thuộc tính bí kíp cũng không hợp. Diệp Bạch trong cơ thể Hỏa thuộc tính chiếm đa số, tự nhiên tu luyện Hỏa thuộc tính Huyền quyết là thích hợp nhất.
Về sau có lẽ chỉ có thể đem đi tặng người, hoặc trực tiếp đổi thành những vật khác. Một bản Thanh giai trung cấp bí kíp không tệ, chắc hẳn cũng có thể đổi được không ít Huyền Tinh a.
Về phần Huyết Thủ Kiếm Pháp, đã có Kiếm Trận, kiếm pháp bình thường Diệp Bạch căn bản là không để vào mắt.
Cho dù có được, đã có Tam Thiên Kiếm Khí Quyết cũng là Thanh giai trung cấp, Huyết Thủ Kiếm Quyết đối với Diệp Bạch cũng không có tác dụng gì.
Cho nên, không thấy được bản bí kíp này Diệp Bạch cũng tuyệt không thất vọng.
Mấy bình cao giai đan dược, Diệp Bạch tiện tay ném vào Tam Mãng Tuyết Giới.
Mặc dù chúng cũng không phải là vật thường, dù sao, có thể được một vị Huyền Tông cất chứa, phẩm giai khẳng định là không thấp. Nhưng hiện tại, Diệp Bạch hoàn toàn không có chút hứng thú nào với mấy thứ này.
Hắn mở hộp ngọc hình vuông ra.
Bên trong lẳng lặng đặt một khối tinh thể sáu cạnh hoàn mỹ hình thoi, toàn thân đỏ tươi như máu, sáng long lanh óng ánh, ước chừng lớn bằng bàn tay trẻ con, bên ngoài tỏa ra một cỗ ba động linh khí rất mạnh.
Diệp Bạch trong ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
—— Tiên Thiên Huyết Tinh, quả nhiên là Tiên Thiên Huyết Tinh, Lục phẩm luyện khí cực phẩm tài liệu, nặng chừng một cân a. Nếu như có thêm những Lục phẩm tài liệu luyện khí khác, khối "Tiên Thiên Huyết Tinh " này ít nhất có thể chế tạo ra một thanh Lục phẩm kiếm khí.
Giá trị của nó, căn bản không cách nào dùng Huyền Tinh để hình dung.
Diệp Bạch đến nay còn không có một thanh kiếm khí đạt tới Lục giai, chỉ có một thanh Ngũ giai kiếm khí Vạn Kính Nhân Tung Diệt kiếm duy nhất. Uy lực của nó, Diệp Bạch đến nay cũng không thể nào quên.
Bất quá Diệp Bạch cũng biết, nung bảo kiếm, chỉ dựa vào một khối "Tiên Thiên Huyết Tinh" thì rõ ràng là không đủ. Không có tài liệu phụ trợ khác, dù cho "Tiên Thiên Huyết Tinh" nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Mà Lục phẩm phụ trợ tài liệu khác cũng không phải dễ có được như vậy. Cho nên, khối huyết tinh này cũng chỉ có thể tạm thời giữ lấy, về sau có cơ hội lại dùng.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch một lần nữa khép hộp ngọc lại, cũng đem nó ném vào Tam Mãng Tuyết Giới.
Cuối cùng, chính là tấm tử sắc Minh tạp, cùng một khối thiết bài quái dị hình quái điểu.
Diệp Bạch tra xem một chút.
Trong Tử sắc Minh tạp của Tiêu Vô Huyết có khoảng 5500 vạn Huyền tinh, theo chiết khấu 8% của Thanh Điểu Hồng Trần Các dành cho Tử Kim khách quý thì có thể hô lên 5980 vạn, khó trách hắn dám hô đến 5900 vạn.
Đáng tiếc, mặc dù chỉ vẻn vẹn chênh lệch một chút, nhưng từ 6000 vạn trở lên thì hắn cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi.
Đương nhiên, nếu như Tiêu Vô Huyết nguyện ý cầm cố Tiên Thiên Huyết Tinh, Diệp Bạch khẳng định không phải là đối thủ của hắn. Bất quá, hiển nhiên, một người khi có được Tiên Thiên Huyết Tinh, dù cho khó khăn, bần cùng đến mấy cũng tuyệt đối không thể dễ dàng đem Lục phẩm tài liệu trân quý như thế bán ra.
Thanh giai cao cấp bí kíp về sau còn có thể có, nhưng tài liệu đạt tới Lục phẩm, thiên hạ này đều là không thấy nhiều.
Cái gì nhẹ cái gì nặng, Tiêu Vô Huyết tự nhiên là hiểu.
Hơn nữa, hắn còn hạ quyết tâm đến đây tìm Diệp Bạch muốn một công đôi việc, vừa bảo toàn được Huyền Tinh, lại còn được bí kíp.
Chỉ là đáng tiếc, hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của Diệp Bạch, cuối cùng ăn cướp không được ngược lại còn bị cướp. Hơn nữa cái giá phải trả còn rất lớn, chính là tính mạng của bản thân, thật sự là quá không đáng rồi.
Rốt cục tiện nghi cho Diệp Bạch.
Hắn không chút khách khí, liền lấy Minh tạp bản thân ra, vẽ một cái. Nhất thời, con số phía trên Minh tạp của Diệp Bạch kịch liệt nhảy lên, mà con số trên Minh tạp của Tiêu Vô Huyết lại giảm dần một cách chóng mặt.
Một lát sau, con số trên Minh tạp của Diệp Bạch biến thành 5940 vạn.
So với trước khi đấu giá, con số này còn nhiều ra không ít.
Cái này lại để cho hắn không khỏi cảm thán. Khó trách người ta thường nói nếu không kiếm tiền của phi nghĩ thì vĩnh viễn không thể giàu, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập. Nhiều người muốn làm kẻ cướp như vậy, nguyên lai chính là vì nguyên nhân này.
Vừa mới vì một quyển bí kíp mà thiếu chút nữa trở nên nghèo rớt mùng tơi, trong nháy mắt liền trở thành phú ông, loại cảm giác này đích xác là rất thoải mái.
Bất quá Diệp Bạch cũng có nguyên tắc và chuẩn tấc của bản thân: người không phạm ta, ta không phạm người. Bằng không thì, không hề có cừu hận cũng đi cướp đối phương, còn cướp đoạt hết thảy bảo vật trên người đối phương, đây không phải không khác gì súc sinh sao?
Đương nhiên, người nếu phạm ta, vậy cũng không cần khách khí, Diệp Bạch lấy được cũng yên tâm thoải mái.
Đem Minh tạp của mình một lần nữa nhét vào trong ngực. Về phần tấm Minh tạp của Tiêu Vô Huyết, Diệp Bạch bàn tay chà xát một chút. Nhất thời, tấm Tử sắc Minh tạp cực kỳ trân quý này liền biến thành bột phấn, rơi rải rác trên mặt đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]