- Quả thực ta không có ác ý a! Chỉ là... Năm đó từng nhận qua ân huệ của Thần Nông Đại Đế, cho nên muốn tới đây nhìn hậu nhân của hắn. Thuận tiện kết thiện duyên mà thôi.
Nhìn thấy bộ dáng của hai người như vậy, người trung niên biết rõ nếu như không nói ra lời khiến cho bọn hắn tin phục mà nói. Như vậy sẽ không có khả năng khiến cho hai người tin tưởng. Hắn lắc lắc đầu rồi lại nói một câu.
- Từng nhận ân huệ của Thần Nông Đại Đế?
Đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại.
Bây giờ hắn cũng có lý giải nhất định về Thần giới, Thần Nông Đại Đế là nhân vật trên một kỷ nguyên. Từ ức vạn năm trước đã mất tích, từng chịu qua ân huệ của hắn. Như vậy há không phải tuổi của người trước mắt này đã vượt qua một kỷ nguyên, sống được hơn ức vạn năm hay sao?
- Từ kỷ nguyên trước đã tồn tại, thực lực ngay cả Nhiếp Đồng cũng không nhìn thấu... Chẳng lẽ...
Trong lòng Nhiếp Vân lập tức toát ra một suy nghĩ, đồng thời cũng lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Vừa mới suy đoán người muốn giết hắn là ai thì hiện tại lại có người chạy tới, chẳng lẽ... Không phải là hắn ta hay sao?
- Không nghĩ tới Hiên Viên Đại Đế lại tự mình đến tìm một tên vô danh tiểu tốt như ta. Quả thực làm cho Nhiếp Vân ta được sủng ái mà lo sợ a!
Trong lòng đang có chút kỳ quái, thế nhưng Nhiếp Vân vẫn hành lễ rồi mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2145340/chuong-3552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.