- Ngược lại đã bị tóm, không thể sống rồi, nếu như các ngươi dám dụng hình với ta, ta liền lập tức tự sát!
Nghe được lời của đối phương, nhìn thấy chúng nó nóng lòng muốn thử, Nhiếp Vân đau cả đầu, vội vàng nói.
- Tự sát?
Đám thú vốn còn muốn động thủ ngừng lại, từng cái từng cái hai mặt nhìn nhau.
- Đừng tưởng rằng ta không dám, ngược lại sống không bằng chết, còn không bằng chết thống khoái!
Sợ bọn họ không tin, Nhiếp Vân lần thứ hai quát.
- Quên đi, đừng làm rộn, mau dẫn đến trước mặt Vương, ngược lại Vương sớm muộn gì cũng sẽ giết hắn, cũng coi như báo thù cho các huynh đệ, không cần lại làm điều thừa, vạn nhất bởi vậy để hắn tự sát, Vương trách cứ xuống, chúng ta ai cũng không chịu nổi!
Bị hắn uy hiếp, rốt cục một con Phần Thiên Thú dáng dấp đầu lĩnh hô lên.
- Vẫn đúng là dễ lừa.
Vốn tưởng rằng ăn vị đắng là khó có thể chạy trốn, không nghĩ tới tùy tiện nói vài câu đối phương liền tin tưởng, Nhiếp Vân không nhịn được lắc đầu.
Tuy thực lực của những Phần Thiên Thú này mạnh, nhưng vẫn dừng lại ở Phần Thiên khu, không tiếp xúc qua ngoại giới, đầu óc vẫn tương đối đơn thuần.
Nếu như mình gặp phải có người lấy cái chết uy hiếp, nhất định sẽ để hắn đi chết.
Treo cái chết ở bên mép, nhất định là không muốn chết.
Phần Thiên Thú không dám giết hắn, lại lo hắn tự sát, một đường cẩn thận từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2145197/chuong-3409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.