- Ngươi tính là cái gì, dám nói như vậy với Điện hạ?
- Muốn lễ vật? Ta xem ngươi là đầu heo ngu muội, hay đầu óc biến thành bột nhão?
- Điện hạ bất quá cùng ngươi thuận miệng nói, lại coi là thật sao?
Nghe được Nhiếp Vân nói, Đa Ba vương tử còn chưa mở miệng, liền nghe được chung quanh mắng mỏ, đám người trước đó nịnh bợ Đa Ba đều phẫn nộ.
Theo bọn hắn nghĩ, đồ vật của Thái tử điện hạ cũng dám muốn, người này không khỏi quá không biết trời cao đất rộng đi.
- Ha ha, Nhiếp huynh thật biết nói đùa!
Đa Ba vương tử hiển nhiên cũng không nghĩ đến Nhiếp Vân có thể nói như vậy, trên mặt u ám.
Chuyện này để hắn nhớ tới thời điểm tranh đoạt Vạn Giới Vũ Y, gia hỏa này cũng như vậy, nghe không ra ý ở ngoài lời, thuận sườn núi leo lên, để cho mình xém chút nghẹn thành nội thương.
Xem ra không thể cùng gia hỏa này nói ẩn ý, nếu không tức giận chỉ có bản thân.
- Ta không có nói đùa, nếu như Đa Ba vương tử không bỏ được coi như xong, dù sao Vương tử luôn am hiểu lấy oán trả ơn a!
Nhiếp Vân khoát tay.
- Ngươi...
Đa Ba vương tử xém chút tức đến thổ huyết, giờ mới hiểu được đấu võ mồm với người trước mắt này, là chuyện ngu xuẩn dường nào.
Hắn mới vừa nói chỉ là nói mát, cái gọi là ân tình, là chỉ ý tứ báo thù, kết quả lại trở thành bản thân lấy oán trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2145180/chuong-3392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.