- Nhiếp Vân tiểu hữu đã đến rồi sao?
Sưu!
Vừa uống được mấy ngụm thì đã thấy không gian trước mắt vặn vẹo một hồi. Tức thì có một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn. Vừa nhìn thấy là hắn tới, người này lập tức cười ha hả.
Người này chính là Nguyên Dương Đế Quân, Duẫn Duyên!
- Duẫn Duyên huynh!
Nhiếp Vân ôm quyền đứng dậy, nói.
- Không cần khách khí...
Nguyên Dương Đế Quân khoát khoát tay một cái, lại cười nói:
- Ta đã phái người đi tìm ngươi, nghe nói ngươi đi ra ngoài, tất cả đều thuận lợi chứ?
- Tất cả đều thuận lợi!
Nhiếp Vân khẽ gật đầu một cái.
- Vậy là tốt rồi!
Nguyên Dương Đế Quân ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Trong mắt hiện lên vẻ cổ quái, dường như muốn nhìn thấu cái gì đó.
- Duẫn Duyên huynh... Không biết huynh đã nhìn ra cái gì? Nếu như không ngại xin cứ nói thẳng!
Nhìn thấy hắn có loại ánh mắt này, Nhiếp Vân ho khan một tiếng, nhịn không được nói một câu.
Bị một cường giả Đại Đế nhìn như vậy, cho dù da mặt của hắn dày tới đâu thì cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
- Ngươi... Thật sự là con ruột của Đại Đế? Chính là vị Hoàng tử bị thất lạc kia sao?
Nguyên Dương Đế Quân hỏi.
- Ah...
Nhiếp Vân lập tức giật mình.
Chuyện này chỉ có đám người Đa Ba vương tử, Nhữ Hạ Vương tử biết rõ, muốn giấu diếm được Nguyên Dương Đế Quân, chỉ sợ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2145115/chuong-3327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.