- Chúng ta đi thôi, cứ nghe theo lời ca ca nói.
Nhiếp Đồng biết rõ ca ca làm như vậy nhất định là có suy nghĩ của mình, hắn cũng không có nhiều lời mà lập tức kéo tay Lục Vân Tử, sau đó quay người bay đi ra phía ngoài.
- Ngươi cảm thấy mình có thể cản nổi ta hay sao?
Đại Tế Tự nhìn qua, lạnh lùng cười cười. Giống như là đang nhìn một con kiến không biết trời cao đất rộng vậy.
Ở trong mắt hắn mà nói,, cả Kiếm Linh cốc này đã nằm trong sự khống chế của hắn. Lục Vân Tử và Nhiếp Đồng kia sẽ không trốn thoát được. So với việc đuổi theo còn không bằng trước tiên giải quyết tiểu tử trước mắt này rồi lại nói sau.
- Ngăn không được... Tuy nhiên, vì sao ta phải ngăn cản ngươi cơ chứ?
Nhiếp Vân khẽ cười nhạt một tiếng, cổ tay khẽ đảo, một khỏa lệnh bài xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn:
- Không phải ngươi muốn động thủ với người có được Lục Hi lệnh đó chứ?
Lục Hi lệnh!
Trước đó hắn một mực không có lấy ra trước mặt mọi người, giờ phút này mọi người đã trở mặt với nhau. Như vậy cũng không có gì cần phải giấu diếm mà trực tiếp tế ra.
Lục Hi lệnh là được xưng đại biểu cho thân phận của Lục Hi, Đại Tế Tự làm hậu nhân của Lục Hi, cho dù có làm càn tới đâu thì cũng không dám xúc phạm lệnh bài của hắn lưu lại.
Ông!
Lệnh bài treo lơ lửng ở trên không trung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2145106/chuong-3318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.