Đối với tên tôn tử này, hắn mang theo sự chờ đợi rất lớn, vốn hắn cho là dù không vượt qua được hắn thì ít nhất cũng có thể đạt được hơn hai mươi khỏa. Thé nhưng lúc này ngay cả một khỏa cũng không có... Rốt cuộc đây là trò quỷ gì chứ?
- Hắc hắc!
Nhìn thấy ngay cả một khỏa mà Lục Bắc Hoang cũng không có được, Đại Tế Tự cười lạnh.
Người khác không biết chuyện gì xảy ra, hắn đã đoán ra được đại khái!
Chỉ sợ đây chính là kiệt tác của Tôn nhi Lục Huyền của hắn a.
Nếu sự thật là như vậy, như vậy số lượng Kiếm Ý phù trong tay Tôn nhi của hắn sẽ là con số giật mình tới nhường nào a.
Nghĩ vậy, trên mặt hắn sinh ra một tia ửng đỏ, lập tức mở miệng nói tiếp:
- Lục Bắc Hoang, không có được Kiếm Ý phù, tiếp theo, Lục Huyền!
- Ta... Phốc!
Đứng dậy, Lục Bắc Hoang phun ra một ngụm máu tươi.
Tính cách của hắn cao ngạo, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mình ngay cả một khỏa cũng không có được.
Tâm thần hoảng hốt, Lục Bắc Hoang lảo đảo trở lại tế đàn, trong lòng tràn ngập sự thương tâm.
Trước đó nhìn thấy đám người Lục Nham không có được Kiếm Ý phù, hắn còn cảm thấy là mấy người bọn hắn quá ngốc, thiên phú quá thấp cho nên mới như vậy. Thế nhưng khi thấy mình cũng không có được, cảm giác mất mát cường đại lại khiến cho hắn thiếu chút nữa không thích ứng được.
- Nếu như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2145100/chuong-3312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.