Chương trước
Chương sau
- Cộng thêm ta hôm nay tìm được bảy cái, ngày hôm qua lấy được hai mươi bảy... Ta bây giờ đã có bốn mươi sáu cái, lần này hạng nhất trừ ta ra không còn có thể là ai khác!

- Các ngươi đi thôi, tiếp tục đi cướp đoạt những người khác, trước hừng đông, ta còn sẽ tìm các ngươi!

Một thanh âm hưng phấn vang lên, người nói chuyện sắc mặt dử tợn, chính là Lục Huyền.

Trước ở sa mạc gặp phải, Nhiếp Vân lặng lẽ dùng ngọc thạch ghi chép hình ảnh lại, giờ phút này thả ra, lập tức đưa đến hiệu quả không tưởng được.

- Quả nhiên là ngươi...

Nhìn xong hình ảnh, đám người Lục Bắc Hoang lập tức nhìn về phía Lục Huyền, trong ánh mắt mang sát cơ.

- Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người, cái hình ảnh này là giả...

Da mặt Lục Huyền co giật.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới thời điểm cướp đoạt Luyện Kiếm Thạch của Chiến Long Thú, có người giấu ở một bên, càng không có nghĩ tới, còn ghi hình ảnh lại.

- Giả? Nếu giả, ngươi có dám lấy không gian giới chỉ ra cho mọi người xem một cái hay không, có phải có bốn mươi sáu Luyện Kiếm Thạch hay không?

Nhiếp Vân bước lên trước, ánh mắt lấp lánh, trong thanh âm mang theo lửa giận khó có thể át chế:

- Nếu như không phải bốn mươi sáu cái, chúng ta nguyên vật trả về, nếu như có... Còn xin ngươi cho chúng ta một lời giải thích, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

- Ngươi...

Trong mắt Lục Huyền xuất hiện hốt hoảng.

Hắn tự nhiên không thể nào lấy không gian giới chỉ ra, bởi vì trong tay hắn thật có bốn mươi sáu cái Luyện Kiếm Thạch, hơn phân nửa cũng là từ trong tay Chiến Long Thú cướp đi!

- Thế nào, không dám sao? Nội cốc có ý tứ công bình cạnh tranh, ngươi dùng những Chiến Long Thú này đánh lén chúng ta, cướp đi Luyện Kiếm Thạch của chúng ta làm của riêng... Thật chính là bại hoại của Kiếm Linh Cốc!

Thấy khí thế của hắn yếu bớt, Nhiếp Vân đâu chịu bỏ qua, lần nữa giận dử hét.

- Lục Huyền, không nghĩ tới ngươi hèn hạ như vậy, mau trả Luyện Kiếm Thạch cho chúng, nếu không, ra khỏi nội cốc, ta tất nhiên nói cho trưởng lão đường, để cho tất cả mọi người biết việc xấu của ngươi!

- Không sai, mọi người tiến vào nội cốc công bình cạnh tranh, ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy cướp đoạt, thật là tội không thể tha thứ!

- Giao Luyện Kiếm Thạch cướp đi ra đây, chúng ta còn có thể thương nghị, nếu không, chớ trách chúng ta không khách khí...

Thấy hắn không nói ra lời, đám người Lục Bắc Hoang đối với Nhiếp Vân nói đã tin bảy tám phần, từng cái tức giận đến oa oa kêu loạn.

Bọn họ thật vất vả tìm được Luyện Kiếm Thạch, lại bị Lục Huyền đoạt đi... Để cho bọn họ không cách nào tiếp nhận.

- Đáng ghét, ta muốn giết ngươi...

Thấy ánh mắt cùng lửa giận của mọi người, Lục Huyền biết giải thích nữa cũng vô dụng, tức đến sắc mặt của khó coi, trường kiếm trong tay run lên, lần nữa đâm tới Nhiếp Vân.

Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, chính là thiếu niên trước mắt này giở trò quỷ! Không giết hắn, khó tiêu mối hận trong lòng!

- Bị vạch trần ngụy trang, muốn giết người diệt khẩu sao, nằm mơ!

Nhiếp Vân cười lạnh, trường kiếm trong tay nghênh đón, kiếm mang ở trên không trung va chạm, văng lửa khắp nơi.

- Lục Huyền, dừng tay!

Thấy Lục Huyền thẹn quá thành giận, đám người Lục Bắc Hoang không còn nghi ngờ nữa, thời gian nháy con mắt liền vây vào giữa, từng đạo kiếm mang đâm tới.

Thời gian nháy con mắt, cục diện công kích Chiến Long Thú, biến thành vây công Lục Huyền.

- Các ngươi đừng ép ta...

Sử dụng pháp bảo ngăn trở mọi người vây công, sắc mặt Lục Huyền trở nên vô cùng âm trầm.

Mặc dù trong tộc không cho phép giết hại đồng tộc, nhưng thật muốn ép hắn, cũng dám sử dụng Kiếm Thị, cho tất cả mọi người một giáo huấn thê thảm.

- Ép ngươi? Thời điểm ngươi khống chế Chiến Long Thú cướp đi Luyện Kiếm Thạch của chúng ta. Không phải ép chúng ta sao? Bây giờ trên người chúng ta một cái Luyện Kiếm Thạch cũng không có... Cũng không phải là ngươi ép?

Nhiếp Vân quát lên.

- Ngươi...

Ánh mắt của Lục Huyền nhìn về phía Nhiếp Vân, trong lòng sát cơ sôi trào.

- Không cần ngươi ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có giao Luyện Kiếm Thạch hay không, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!

Nhiếp Vân khoát khoát tay.

- Nhiếp huynh nói đúng. Dùng loại thủ đoạn hèn hạ này cướp đoạt Luyện Kiếm Thạch của chúng ta, mọi người không cần giảng đạo lý với hắn...

Lục Bắc Hoang cũng theo sát quát.

Bốn người khác cũng biết những thứ này, trường kiếm giơ lên, nhìn dáng dấp một lời không hợp, liền sẽ động thủ.

- Hừ, không sai, Luyện Kiếm Thạch là ta đoạt đi, bất quá... Ta không giao, chỉ bằng các ngươi cũng muốn cướp đoạt? Không biết tự lượng sức mình!

Biết giải thích vô ích, Lục Huyền dứt khoát không giải thích. Cười lạnh một tiếng, cổ tay lộn một cái, Kiếm Thị lệnh xuất hiện.

- Kiếm Thị lệnh?

- Đại Tế Ty lại giao Kiếm Thị lệnh cho ngươi?

- Đáng ghét... Đây quả thực vi phạm quy định nội cốc...

Thấy lệnh bài, đám người Lục Bắc Hoang không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

Bọn họ không giống Nhiếp Vân, đã sớm nhận biết Kiếm Thị lệnh này, chỉ nhìn một cái, liền biết uy lực.

- Không sai, chính là Kiếm Thị lệnh, không muốn chết thì tránh ra... hôm nay ta muốn giết người ngoại lai này, ai dám ngăn cản ta, đừng trách ta không khách khí!

Lấy Kiếm Thị lệnh ra, tinh thần của Lục Huyền động một cái, bốn nhân ảnh xuất hiện ở trước mặt.

Bốn người này thân cao thống nhất, tất cả đều một bộ bạch y. Mặt không biểu tình, lẳng lặng đứng tại chỗ, trên người tản mát ra kiếm ý cường đại.

Nếu như không biết là Kiếm Thị, còn sẽ cho là bốn cao thủ Kiếm Đạo sống sờ sờ.

- Ngươi...

Đám người Lục Bắc Hoang lần nữa lui về phía sau.

Kiếm Thị cường đại, người của Kiếm Linh Cốc đều biết.

Đây là tượng trưng cho thân phận của Đại Tế Ty, đã đạt tới Thâu Thiên Tá Thọ cảnh, căn bản không phải bọn họ có thể chống lại.

- Ngươi... Nguyên lai đây chính là đạo đãi khách của Kiếm Linh Cốc! Nguyên lai đây chính là tác phong của Kiếm Linh Cốc! Tại hạ coi như là kiến thức rồi!

Thấy mọi người lui về phía sau, đối phương sử dụng Kiếm Thị, trong lòng Nhiếp Vân giật mình.

- Bớt nói nhảm đi, hôm nay ngươi nhất định phải chết... Bắt hắn cho ta, giết...

Sắc mặt Lục Huyền trầm thấp, bàn tay chiêu một cái.

Hô!

Nghe được mệnh lệnh của hắn, một Kiếm Thị đâm tới Nhiếp Vân.

Kiếm khí giống như Thiên Đạo, phá vỡ khoảng cách không gian, đi tới bên cạnh.

- Cái này...

Con ngươi đám người Nhiếp Vân đều co rụt lại.

Tốc độ cùng uy lực của kiếm khí, đã vượt ra khỏi bọn họ bây giờ có thể hiểu.

Nhất là Nhiếp Vân, vốn tưởng rằng thực lực của hắn bây giờ cách Thâu Thiên Tá Thọ cảnh nên không kém nhiều, thấy kiếm này mới biết loại ý nghĩ kia buồn cười biết bao!

Hai người hoàn toàn là hai khái niệm, không thể so sánh nổi!

Thình thịch!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.