Con ngươi co rụt lại, thân thể Nhiếp Vân co rụt, xoay người chính là một chưởng, bất quá còn không có rơi vào trên người đối phương, một thanh âm đè thấp truyền tới.
- Ca ca, là ta...
Nhiếp Vân vội vàng rút tay về, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy đệ đệ giấu ở phía sau, ánh mắt lấp lánh nhìn tới, mặt nở nụ cười.
- Tại sao là ngươi...
Thấy Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân vừa mừng vừa sợ.
Hoảng sợ là đệ đệ lúc nào tới phía sau mà mình không có phát giác, vui chính là bị vây công không phải hắn, cũng đã nói lên trước mắt hắn an toàn.
- Ta phát hiện bầy hổ này có vấn đề, liền theo dõi tới...
Nhiếp Đồng lặng lẽ nói.
- Đích xác có vấn đề, đám hổ này đang cướp đoạt Luyện Kiếm Thạch của người thí luyện lấy được!
Nhiếp Vân gật đầu một cái, nói ra chuyện tình mình biết.
- Đúng vậy! Ta muốn nhìn một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Sắc mặt Nhiếp Đồng ngưng trọng.
- Ta hoài nghi bầy hổ là thủ đoạn của Đại Tế Ty...
Nhiếp Vân nói.
- Không phải...
Hắn lời còn chưa nói hết, Nhiếp Đồng liền lắc đầu, chỉ về phía trước:
- Ca ca, ngươi nhìn phía trước xem!
Thấy hắn khẳng định như vậy, Nhiếp Vân nhìn về phía trước, không nhịn được sửng sốt một chút, giờ mới hiểu được vì sao đệ đệ nói như vậy.
Bởi vì bị bầy hổ vây quanh không người khác, chính là cháu trai ruột của Đại Tế Ty, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2145083/chuong-3295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.