- Ân? Nơi này lại có gian nhà lá...
Lững thững đi về phía trước, ánh mắt của Nhiếp Vân sáng lên.
Cách đó không xa, một gian nhà lá xuất hiện ở trước mắt.
Nhà lá không lớn, chỉ có mấy chục thước vuông, vô luận là cửa hay nóc nhà, đều được sửa sang lại sạch sẻ chỉnh tề, rất hiển nhiên có người ở nơi này.
- Xem ra là thật đi ra!
Nhiếp Vân thở ra một hơi, lúc này mới xác nhận.
Kiếm Trì đáng sợ, hắn coi như đích thân trải qua, nếu như không có Lục Hi thiết bài, hắn sớm đã đi trở về!
Nếu như nơi này thật là Kiếm Trì, hắn không tin có người có thể đi tới, hơn nữa ở nơi này!
Đây căn bản là chuyện không làm được!
- Đi qua nhìn một chút, hỏi xem đây là nơi nào!
Đối với địa hình của Kiếm Linh Cốc không biết gì cả, cho dù biết đi ra Kiếm Trì, nhưng nơi này rốt cuộc là địa phương nào, cũng không biết, nơi đây có người, có thể qua hỏi thăm.
- Tích ta tích nhân, đắp thiên đắp địa,… số mạng cao như thiên...
Đang đi tới nhà lá, liền nghe được một thanh âm ca hát vang lên.
Tiếng hát phóng khoáng sáng sủa, lại mang cảm giác thời vận không đủ, âm thầm thần thương.
Tìm tiếng hát nhìn qua, chỉ thấy một lão giả ngồi ở trước nhà lá, kích thạch mà ca, mặc dù trong giọng nói mang bi phẫn, nhưng mắt lại lộ ra anh hùng chi khí.
- Hảo ca, xem ra tiền bối có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2145058/chuong-3270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.