Chương trước
Chương sau
Vốn tưởng rằng lão gia tử căn bản sẽ không khen người, không nghĩ tới hai người ngoại lai lại đạt được vinh dự như vậy, coi như là hắn, cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.

- Đúng rồi, có chuyện quên nói với lão gia tử, mới vừa rồi thời điểm ta đi mời hai người bọn họ đụng phải Lục Đào...

Nghĩ tới hai thiếu niên được lão gia tử coi trọng như vậy, đang muốn hỏi rõ nguyên nhân, chợt nhớ tới chuyện lúc trước, không nhịn được nói ra.

- Ngươi nói... Nhiếp Vân này chỉ nhìn Lục Đào một hồi, đối phương liền cổ quái, chẳng những quỳ xuống, còn cởi quần áo...

Lục Vân Tử sửng sốt, bàn tay vuốt râu không tự chủ được dừng lại, nhổ ra mấy sợi râu cũng không có cảm giác.

- Vâng! Ta không có nhìn lầm, lão gia tử, ngươi nói Nhiếp Vân này có thể thi triển yêu thuật hay không...

Lục Siêu mặt đầy nghi ngờ.

- Không phải yêu thuật... Nếu ta đoán không lầm, chắc là một loại phương pháp đầu độc người! Cụ thể là cái gì, ta cũng không rõ lắm!

Lục Vân Tử thở ra một hơi, cười khổ lắc đầu:

- Vương cảnh viên mãn, làm thiên tài Kiếm Đạo Hoàng cảnh trung kỳ mất bản tâm cũng không biết... Loại thủ đoạn này thật lợi hại! Xem ra, mặc dù mới vừa rồi trong lòng ta âm thầm đánh giá cao đối phương, trên thực tế còn đánh giá thấp!

Trước nói với Lục Siêu, hai huynh đệ này có khi có thể trợ giúp tộc nhân bọn họ giải quyết nguyền rủa, trên thực tế ở sâu trong nội tâm không có ôm hy vọng quá lớn, nói như vậy đơn giản là cho mình một cái khích lệ cùng mong đợi mà thôi.

Nghe được Lục Siêu nói, hắn biết, hai huynh đệ trước mắt so với hắn phỏng đoán còn ưu tú hơn, ước nguyện có thể thật trở thành sự thực!

- Lục Siêu, ngươi phái người lặng lẽ đi theo bọn họ, nếu Đại Tế Ty làm quá đáng, hơn nữa bọn họ không có lực lượng ngăn cản, liền lập tức nói cho ta biết, ta sẽ đích thân xử lý!

Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Vân Tử sinh ra tâm ái tài.

Thiên phú cao hơn nữa, có thể mê hoặc Hoàng cảnh trung kỳ... Vẫn không đủ nhìn.

Kiếm Linh Cốc không thiếu nhất chính là thiên tài, bên ngoài thưa thớt Hoàng cảnh viên mãn, nhưng ở chỗ này một trảo là một đống, hơn nữa người người vượt qua Hoàng cảnh viên mãn Thần giới mở ra Kiếm giới.

Vạn nhất Đại Tế Ty không biết xấu hổ phái người như vậy tìm bọn họ phiền toái, mình vô luận như thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

- Vâng!

Lục Siêu đáp ứng một câu, xoay người đi ra ngoài.............

Hai người Nhiếp Vân không biết sau khi rời đi, Lục Vân Tử cùng Lục Siêu đối thoại, giờ phút này lần nữa trở lại cổ thành.

- Ca ca, chúng ta ở nơi đâu?

Nhiếp Đồng nhìn quanh một vòng, gãi đầu một cái.

Thông qua Lục Vân Tử giới thiệu, giờ phút này hai người cũng biết, người trong Kiếm Linh Cốc, đều là đời sau của Lục Hi Đại Đế, không có thế lực cùng gia tộc khác, không có người ngoài tiến vào, cũng không có khách sạn, dừng chân là vấn đề lớn nhất.

- Không có khách sạn, tửu lâu vẫn phải có, trước ăn no rồi hãy nói!

Nhiếp Vân sớm có tính toán, chỉ về phía trước.

Thuận ngón tay của hắn nhìn, quả nhiên thấy một tửu lâu cao lớn đứng sửng ở cách đó không xa.

- Không có khách sạn, sao sẽ có tửu lâu?

Thấy cờ hiệu của tửu lâu theo chiều gió phất phới, Nhiếp Đồng nháy mắt, có chút buồn bực.

Nếu chỗ này chỉ có một tộc, liền giống như gia tộc phong bế vậy, người nào thấy trong tộc mở tửu lâu?

- Mọi người đều ở chỗ này, mở khách sạn rất khó sinh tồn, nhưng tửu lâu liền không giống, luôn có ít người không muốn ăn ở nhà! Cũng có người nấu nướng kém, hoặc không có thời gian nấu cơm!

Nhiếp Vân cười một tiếng, hai người đang lúc nói chuyện đã tới trước cửa tửu lâu, đẩy cửa đi vào.

Bên trong không có bao nhiêu người, chỉ có tụ năm tụ ba ngồi ở trong góc, lộ ra lạnh tanh.

Hai huynh đệ tùy tiện tìm một cái bàn, ngồi xuống:

- Tiểu nhị, món ăn nơi này bán ra như thế nào?

Hỏa Thần vực lưu thông Hỏa Thần Tệ, Hồng Hà Cốc lưu thông Hồng Hà tinh thạch, Phổ Thiên hoàng thành lưu thông Thần thạch... Nơi này ngăn cách với đời, tiền lưu thông khẳng định bất đồng.

- Các ngươi chính là hai người ngoại lai kia?

Điếm tiểu nhị là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, nhìn về phía hai người, trong mắt mang không vui nồng nặc:

- Tửu lâu chúng ta không thu tiền, cũng không thu vật phẩm, chỉ lấy kiếm chiêu, kiếm chiêu mới lạ! Dạng kiếm pháp gì, đổi rượu và thức ăn như thế đó!

- Ân? Vậy tiêu chuẩn của các ngươi là gì? Dạng kiếm pháp gì mới là hảo kiếm pháp?

Nhiếp Vân nói.

Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói, tửu lâu không thu tiền, lấy kiếm pháp đổi rượu và thức ăn.

Bất quá, suy nghĩ một chút cũng rất bình thường, nơi này là Kiếm Linh Cốc, tất cả mọi người am hiểu Kiếm Đạo, coi như là cô gái cũng có thể thi triển mấy chiêu! Kiếm pháp dĩ nhiên là đồng tiền mạnh.

- Đó, thấy không? Trong đại sảnh có một thử kiếm thạch, thi triển kiếm pháp của bọn ngươi ra, căn cứ màu sắc bất đồng chia làm bảy cấp bậc, hồng cam vàng lục thanh lam tử, màu đỏ thấp nhất, cũng chính là kiếm pháp cấp thứ bảy, chỉ có lấy được nửa bầu rượu, một đĩa thức ăn! Màu tím cao nhất, có thể hưởng thụ rượu và món ăn tốt nhất của chúng ta!

Điếm tiểu nhị hừ một câu, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tự hào:

- Hơn nữa, cần chính là kiếm pháp tự nghĩ ra, sử dụng kiếm pháp người khác đã dùng qua không được. Cái gì cũng không chiếm được! Chính vì vậy, tất cả mọi người lấy có thể ở chỗ này uống rượu và thức ăn ngon làm quang vinh!

Nhiếp Vân gật đầu.

Dùng kiếm pháp tự nghĩ ra đổi lấy rượu và thức ăn, rượu và thức ăn càng tốt, giải thích rõ kiếm pháp càng có uy lực, tự nhiên càng cảm thấy vinh dự.

Khó trách nơi này có tửu lâu, sợ rằng chỗ này cũng là địa phương tất cả người tu luyện kiểm nghiệm Kiếm Đạo tự mình nghĩ ra.

Quay đầu nhìn về phía mấy thực khách trong đại điện, nhìn một cái, Nhiếp Vân không nhịn được lắc đầu.

Chỉ thấy trên bàn bọn họ, chỉ có một hồ lô rượu cùng một đĩa thức ăn, xem ra đều là sáng chế ra kiếm pháp cấp thấp nhất.

- Vậy các ngươi làm sao phân định được kiếm pháp tự nghĩ ra hay học tập tiền nhân?

Nhiếp Vân hỏi.

Thử kiếm thạch chỉ có thể phán định cấp bậc kiếm thuật, có tự nghĩ ra hay không, nên không phát hiện ra được a!

Nếu như hắn không cần tự nghĩ ra, mà dùng kiếm pháp tiền nhân thì sao?

- Thử kiếm thạch này có năng đủ tự động chứa đựng kiếm pháp thí nghiệm qua, qua nhiều năm như vậy, trong Kiếm Linh Cốc cơ hồ tất cả kiếm pháp đều ấn ở trong đó, chỉ cần ngươi thi triển là một cái trong số đó, sẽ không có màu sắc! Chỉ có kiếm chiêu tự nghĩ ra, mới có thể dẫn động ánh sáng!

Điếm tiểu nhị nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.