Chương trước
Chương sau
Đối phương nói chuyện rất bình thản nhưng hắn có thể xác định, nếu hắn thật dám nhiều lời thì đối phương sẽ ra tay.

- Tiến vào tháp thôi!

Nhiếp Vân chẳng muốn tiếp tục để ý tới, hắn dẫn Nhiếp Đồng và thiếu niên tên Dong Nhàn đi vào cửa tháp.

Nương theo thực lực gia tăng, ánh mắt của hắn cũng tăng nhiều, Bùi Dương trong mắt người khác là thiên tài vô song, trong mắt hắn chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, chỉ cần không tìm chết, chẳng muốn ra tay.

Đương nhiên nếu thật sự không biết tốt xấu thì hắn không lưu tình.

Hô!

Tốc độ ba người rất nhanh, Văn Đào gia chủ còn chưa kịp ngăn cản thì bọn họ đã đi tới cửa tháp, hào quang lóe lên sau đó biến mất trước mặt mọi người.

- Đáng giận ah đáng giận...

Bùi Dương xiết chặc nắm đấm kêu răng rắc.

Vừa rồi đối phương nói những lời kia hắn muốn phản bác, chẳng biết tại sao đối mặt ánh mắt kia lại không có dũng khí.

- Thiếu gia...

Tử Trọng đi tới trước mặt.

Mặt hắn vẫn còn sưng, hàm răng cũng mất vài cây, lúc trước nhìn hắn còn tiêu sái, hiện tại chật vật như ăn mày.

- Đừng có gấp, tiến tháp sẽ làm hắn trả giá đắt vì hành vi hôm nay.

Nhìn Văn Đào gia chủ cách đó không xa, Bùi Dương hừ lạnh, vẫy tay sau đó đi thẳng vào kiếm linh tháp.

Vừa rồi đối phương có người hầu là cường giả Hoàng cảnh viên mãn bên cạnh, hắn cho dù muốn động thủ cũng không dám quá phận, tiến vào kiếm linh tháp lại khác, không pháp bảo, bí kỹ sử dụng, hắn tự tin hoàn toàn có thể chém giết tiểu tử dám lên tiếng vũ nhục hắn!

- Muốn giết ba người kia, cho dù ta không ra tay thì bọn chúng cũng không kiên trì được bao lâu.

Tử Trọng gật gật đầu sau đó theo sát phía sau.

Đám người tổ đội với bọn họ lúc trước, thấy hai người muốn vào tháp thì theo cùng, lúc này có tới bảy tám người đồng loạt đi vào tòa tháp.

Hô!

Vừa tiến vào kiếm linh tháp, một tấm bia đá xuất hiện ngay trước mặt.

Trên đó viết chữ chính là quy định vào tháp, hoàn òoàn đúng như Văn Đào gia chủ nói, không thể sử dụng pháp bảo, bí kỹ, chỉ có thể sử dụng kiếm pháp!

Một khi phạm sai lầm sẽ bị cấm chế trong tháp chém giết.

Trước tấm bia đá có khung binh khí, trên đó có treo các thanh kiếm dài ngắn không đồng nhất, kiểu dáng khác nhau, cấp bậc đều như nhau, là binh khí Hoàng cảnh sơ kỳ.

Ở chỗ này không thể sử dụng kiếm của mình, chỉ có thể lựa chọn binh khí do tháp cung cấp, xông cửa chấm dứt, kiếm sẽ trở về nơi này, sẽ sử dụng tuần hoàn.

Làm như vậy đề phòng có người mang theo thần binh lợi khí cưỡng ép xông cửa.

Hạn chế toàn bộ sẽ không có người có thể ăn gian, chỉ có thể dựa lý giải kiếm đạo tiến lên.

Sau khi hiểu rõ quy củ, Nhiếp Vân liếc mắt nhìn sau đó tìm trường kiếm thích hợp bản thân, Nhiếp Đồng và Dong Nhàn cũng tìm binh khí cho mình, ba người đồng thời đi thẳng về phía trước.

Đi một lát đã nhìn thấy bình đài xuất hiện trước mặt.

- Ta trước nghe người ta nói nơi này là thực chiến đài, mỗi ba cửa sẽ xuất hiện một cái, nội dung mỗi khảo hạch khác nhau, cửa thứ nhất khảo hạch tốc độ xuất kiếm nhanh.

Dong Nhàn nói.

Tuy mấy ngày qua không có người nào dẫn hắn vào kiếm linh tháp nhưng thông qua nghe ngóng hắn vẫn hiểu rõ một ít tình huống ở nơi đây.

- Tốc độ xuất kiếm?

- Ân, nghe nói chỉ cần leo lên thực chiến đài, chung quanh bắn ra vô số mũi tên, chỉ có xuất kiếm ngăn cản mới có thể toàn mạng, kiên trì thời gian một nén nhang mới tính toán là thông qua, kiên trì không được sẽ bị mũi tên bắn chết.

Dong Nhàn nói:

- Tổ đội càng nhiều ngườ, càng có lợi, bọn họ có thể đứng thành vòng tròn, người ở giữa nghỉ ngơi, thay phiên ngăn cản mũi tên phóng tới, cho nên... Cửa thứ nhất có nhiều người sẽ dễ dàng thông qua.

- Ah!

Nhiếp Vân hiểu ra.

Khó trách người bên ngoài có nhiều người tổ đội như thế, quả nhiên có rất lớn chỗ tốt.

- Người tổ đội cũng không cần tất cả mọi người cùng lên, chỉ cần phái ra cường nhân trong tổ đội đi lên, kiên trì thời gian một nén nhang, cho dù đám người khác không lên đài cũng coi như thông qua!

Dong Nhàn tiếp tục nói.

- Ah, như vậy tốt nhất, có thể tiết kiệm không ít phiền toái!

Nghe được còn có quy củ như thế, Nhiếp Vân cười cười, thân thể nhảy lên thực chiến đài, đột nhiên bả vai trầm xuống, hắn vỗ một chưởng vào bình đài.

- Ca ca, cửa thứ nhất đơn giản, để ta đánh đi!

Nhiếp Đồng cười nói.

- Được rồi, ngươi lên!

Nhiếp Vân nói.

- Vị thiếu gia này... Một người không được, mũi tên bắn từ bốn phương tám hướng, một người lên không có biện pháp bận tâm bốn phía, phi thường nguy hiểm...

Nghe hai người nói chuyện với nhau, Dong Nhàn đã giật mình, vội vàng hô lên.

Cũng không phải mũi tên bắn tới từ một hướng, mà là bốn phương tám hướng, ba người cùng tiến lên còn khó ngăn cản, trên một người đi... Đây không phải đùa giỡn hay sao?

Nhìn thấy Dong Nhàn lo lắng như thế, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích.

Nhìn bộ dạng của ca ca, biết rõ đối phương vô cùng tín nhiệm hắn, Nhiếp Đồng cũng cười cười, thân thể nhảy lên thực chiến đài.

Sưu sưu sưu!

Người vừa đứng vững, chung quanh có vô số tiếng xé gió phá không bay tới, lúc này có vài mũi tên đen như nước bay tới bắn vào Nhiếp Đồng.

- Cũng không tệ!

Nhiếp Đồng không bối rối chút nào, trường kiếm trong tay bay lên, mũi kiếm bắn ra vô số mũi tên.

Đinh linh!

Lúc này có vô số mũi tên rơi xuống đất.

Vèo!

Sớm biết rõ sẽ có mũi tên bắn tới, trường kiếm trong tay Nhiếp Đồng như hành vân lưu thủy, cũng không ngừng lại và đâm về phía trước, ngay sau đó lại có tiếng nổ vang sinh ra, lúc này có vô số mũi tên bị mũi kiếm đâm rơi xuống.

Không tới hai giây, Nhiếp Đồng liên tục đâm ra năm kiếm, mỗi một kiếm đều đâm vào đầu mũi kiếm, mỗi lần có tiếng vang sinh ra nhất định có một mũi tên rơi xuống đất.

Động tác của hắn như hành vân lưu thủy, dường như hắn biết rõ mũi tên sẽ phóng tới từ nơi nào, trường kiếm sớm chờ sẵn và mũi tên tự động đưa tới cửa, căn bản không có khả năng bắn vào nơi khác.

- Kiếm thật nhanh!

Dong Nhàn trước kia còn lo lắng nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền ngây ngốc.

Hắn nhìn thấy không ít cao thủ xuất kiếm, cũng đã gặp không ít cường giả kiếm đạo nhưng chưa từng thấy ai có tốc độ xuất kiếm và tự tin như vậy, hơn nữa còn tinh chuẩn như thế,

Phải lý giải kiếm đạo tới cảnh giới nào mới có thể đạt tới trình độ hiện tại?

- Tuy kiếm pháp của Nhiếp Đồng thiếu gia cao minh nhưng tốc độ mũi tên cũng càng ngày càng nhanh, mật độ cũng càng lúc càng lớn, nếu không kiên trì nổi...

Tuy nội tâm khiếp sợ nhưng Dong Nhàn lại không cho rằng Nhiếp Đồng thiếu gia có thể bằng vào lực lượng một người vượt qua cửa này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.