Chương trước
Chương sau
Văn Đào gia chủ cũng sớm nhìn ra tảng đá kia đặc thù, hắn tươi cười gật gật đầu:

- Đó gọi là Thí Kiếm Thạch, có thể hấp thu kiếm khí và kiểm tra lý giải kiếm đạo của tu luyện giả.

- Chính bởi vì như thế, rất nhiều người thậm chí muốn thí nghiệm kiếm thuật của mình một chút.

- Thí Kiếm Thạch?

Nhiếp Vân nhìn kỹ tảng đá, quả nhiên nhìn thấy tảng đá không ngừng hút đi kiếm khí khác nhau, xuất hiện màu sắc biến hóa khác nhau.

- Tảng đá có màu cầu vồng, hồng, cam, hoàng, lục, thanh, lam, tử, kiếm khí xuất hiện ánh sáng màu đỏ nói rõ lĩnh ngộ cấp bậc thấp nhất, ánh sáng tím cao nhất!

Văn Đào gia chủ giải thích nói.

Nhiếp Vân gật gật đầu, những kiếm ý thí nghiệm có ánh sáng màu đỏ chiếm đa số, ngẫu nhiên có vài màu cam, từ điểm này nói rõ những người kia lý giải kiếm đạo không cao.

- Ngươi thử qua sao? Màu gì?

Nhìn một hồi, phát hiện một sắc màu vàng, Nhiếp Vân không có quá nhiều hứng thú, lúc này nhìn sang Văn Đào gia chủ.

Gia hỏa này hiểu rõ nơi đây như thế, chỉ sợ hắn đi trong thông đạo không chỉ một hai ngày, thí kiếm thạch thần kỳ như thế, dựa theo tâm tính của hắn không bỏ qua.

- Ta... Ta lúc còn trẻ đã thử qua, là màu cam đậm!

Văn Đào gia chủ hưng phấn tự đắc.

- Màu cam đậm?

- Tuy có bảy màu sắc nhưng có phân đậm và nhạt, nhan sắc càng đậm chứng tỏ lĩnh ngộ càng sâu.

Văn Đào gia chủ tươi cười giải thích.

- Ah!

Nghe được giải thích như thế Nhiếp Vân lúc này mới chú ý, hắn nhìn thấy xuất hiện mấy màu cam nhưng hơi nhạt, ít nhất không có xuất hiện màu cam đậm.

Nói như vậy thiên phú của Văn Đào gia chủ cũng không kém.

Cẩn thận nhớ lại liền hiểu ra, nếu thiên phú quá kém làm sao có thể trở thành Hoàng cảnh viên mãn!

Hoàng cảnh viên mãn cũng không phải người nào cũng có thể đạt tới.

- Mau nhìn! Là màu vàng nhạt!

Thời điểm trên mặt Văn Đào gia chủ mang theo kiêu ngạo, trong đám người không biết ai kêu lên, mấy người nhìn sang, quả nhiên thí kiếm thạch đổi màu, một đạo hào quang màu vàng nhạt chiếu sáng bốn phía.

- Phúc An thiếu gia thành Thiên Tuấn!

- Là hắn? Ta nghe nói hắn lý giải kiếm đạo sâu sắc, là siêu cấp thiên tài!

- Tuy là màu vàng nhạt nhưng cũng là màu vàng, cũng không phải màu cam đậm có thể so sánh, hắn lĩnh ngộ màu vàng đã là chuyện cực kỳ lợi hại.

- Không biết hắn lĩnh ngộ có thể dùng tiền mua hay không?

Mọi người xôn xao, tất cả nhìn sang thanh niên thi triển ra kiếm khí màu vàng, bọn họ tràn ngập hâm mộ.

Thí kiếm thạch có thể xuất hiện màu vàng nhạt, nói rõ người lý giải kiếm đạo tới cảnh giới nhất định và vượt xa bọn họ.

Nhìn thấy ánh mắt người chung quanh nhìn mình, thiếu niên gọi là Phúc An mang theo ý ngạo nghễ, trong mắt mang theo hào quang hưng phấn.

Rất hiển nhiên, có thể xuất hiện màu vàng nhạt cũng vượt qua dự kiến của hắn.

Thời điểm mọi người không ngừng hâm mộ, trong đám người không biết ai hô một tiếng, đám người chung quanh lặng ngắt như tờ.

- Kiếm đồng Bùi Dương đến!

Khi tiếng la vang lên, quả nhiên nhìn thấy Bùi Dương vừa rồi chẳng biết đi tới từ khi nào, hắn đi vài bước tới trước thí kiếm thạch.

- Chẳng lẽ hắn cũng muốn thử kiếm?

- Hẳn là thế, hắn lý giải kiếm đạo vượt qua mọi người chúng ta, một khi thử kiếm không biết sẽ xuất hiện màu gì!

- Ngươi nói lần trước hắn kiểm tra là màu vàng đậm, lần này khẳng định cấp bậc rất cao!

- Thật sự là thiên tài ah, màu vàng đậm... Ta nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhìn thấy hành động của hắn, người nơi đây đều biết thiếu niên muốn thử kiếm, ánh mắt mang theo hưng phấn.

Chỉ có Phúc An thiếu gia sắc mặt khó coi.

Hắn biết rõ thiên phú của mình nhìn như xuất chúng nhưng kém xa Bùi Dương nhiều lắm.

Ầm ầm ầm!

Kiếm quang ra khỏi vỏ, kiếm ý tung hoành.

- Không tệ!

Nhìn thấy hắn xuất kiếm, Nhiếp Vân không tự chủ mà gật gật đầu.

Khó trách Bùi Dương công tử có danh khí lớn như thế, hắn có lý giải về kiếm đạo rất mạnh, mặc dù lhắn nhìn thấy cũng phải tán thưởng.

Ông!

Thí kiếm thạch hấp thu kiếm khí, một màu sắc đậm xuất hiện, người chung quanh quan sát nhìn thấy đều hít khí lạnh.

Màu xanh lá cây đậm!

Thí kiếm thạch lại xuất hiện màu xanh lá cây đậm!

Năm trước chỉ màu vàng đậm, năm nay lại trực tiếp đạt tới màu xanh lá cây đậm, thiên phú của Bùi Dương quá kinh khủng rồi.

- Thiên tài! Đây mới thực sự là thiên tài kêếm đạo.

- Năm trước hắn leo lên tầng năm, năm nay kiếm thuật lại tăng thêm nhiều như vậy, thật sự không biết sẽ đi tới tầng mấy!

- Chỉ sợ có thể đi lên tầng sáu.

- Đã lâu rồi không nhìn thấy thiên tài kiếm đạo như thế.

Mọi người lập tức xôn xao.

Thí kiếm thạch xuất hiện màu xanh lá cây đậm, đã rất nhiều năm không có nhìn thấy màu này, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể tận mắt nhìn thấy, ánh mắt nhìn Bùi Dương tràn ngập sùng bái và hâm mộ.

- Không ngờ vẫn là màu xanh lá cây, còn kém hơn ta nghĩ một chút.

Khác với mọi người ngạc nhiên, kiếm đồng Bùi Dương không hài lòng với thành tích của mình, lắc đầu, hắn thu trưởng kiếm sau đó tiếp tục đi tới đỉnh núi.

- Màu xanh lá cây đậm cũng bất mãn?

Nghe nói như thế, tất cả mọi người lắc đầu tặc lưỡi.

Người so với người giận điên người, gia hỏa này muốn làm mọi người tức chết đây mà!

Đừng nói màu xanh lá cây đậm, có thể đạt tới màu xanh nhạt cũng làm không ít người hưng phấn muốn bất tỉnh rồi, ngươi đạt tới loại cảnh giới này còn không hài lòng, thật là...

Mọi người nhìn bóng lưng của hắn đi lên núi.

- Gia hỏa này thật sự biết giả vờ.

Nhiếp Vân lắc đầu.

Gia hỏa này dã đi qua thí kiếm thạch nhưng sau đó cố ý chạy tới thử một chút, rất rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với Phúc An thêếu gia kia, hiện tại còn cố ý nói như thế, thật sự biết giả vờ.

Nghe khẩu khí của mọi người hình như rất ưa thích chuyện như vậy, nhất là mấy nữ tử trẻ tuổi trong đám người, ánh mắt đỏ rực giống như muốn nhào vào người của Bùi Dương công tử.

- Thiên tài đi tới bất cứ nơi nào cũng được tôn trọng... Màu xanh lá cây đậm, thành tựu Bùi Dương về sau nhất định sáng lạn.

Văn Đào gia chủ cũng phải tán dương.

Hắn chỉ là màu cam âậm, đối phương lại có màu xanh lá cây đậm, kém tới hai cấp bậc lớn, cho dù hắn không phục cũng khó nói thành lời.

- Thiếu gia, ngươi có muốn thử một chút hay không?

Cảm thán xong, Văn Đào gia chủ nhìn về phía Nhiếp Vân.

Thiếu niên trước mắt cho hắn cảm giác thâm bất khả trắc, hắn chỉ là Vương cảnh viên mãn nhưng có thể đối kháng và đánh chết Thi Vương vạn năm.

Lại nói hắn còn trẻ đã có ánh mắt kiến thức cao, hiện tại hắn đã là Hoàng cảnh viên mãn cho nên ánh mắt cũng cao hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.