- Vậy thì tốt... Ta không nói nhiều, vào đi thôi!
Thấy thiếu niên cắt lời của hắn, cảm nhận được đối phương tự tin như vậy nên gật đầu.
Đúng như đối phương nói, nó thật có lời thề trói buộc, không thể nói rõ tình huống kỹ càng.
Có thể nói như vừa rồi là cực hạn, nói nhiều hơn nữa, mặc dù nó là khí linh Viêm Hoàng điện cũng sẽ bị cấm chế áp chế đấy.
Ầm ầm!
Thạch quy vừa dứt lời, mặt đất nổ vang và cửa đá xuất hiện.
Phía sau đen kịt không có cái gì.
- Tốt!
Nhiếp Vân biết rõ đây là thông đạo cửa thứ sáu, cũng không do dự và cất bước đi vào.
Cửa đá phong cách cổ xưa tang thương, mang theo hương vị viễn cổ hàm súc, đi vào trong đó khí tức xa xưa ập vào mặt làm người ta có cảm giác như trải qua vô tận năm tháng và thời không.
Đưa mắt nhìn lên, xuất hiện trước tầm mắt là cầu đá lớn ba mét kéo dài tới phương xa, kéo dài vào trong bóng đêm vô tận, không biết có bao xa.
Trên cầu đá mọc đầy rêu xanh, mang theo khí tức âm trầm quỷ dị.
- Nhiều năm như vậy, không nghĩ tới có người tới cửa thứ sáu.
- Rốt cuộc có thể vận động, ở chỗ này thời gian dài như vậy, cảm thấy thân thể sắp mốc cả ròi.
- Ai nói không phải, chỉ hi vọng tiểu tử này có thể chơi với chúng ta nhiều thời gian một chút, không tới mức chét ngay lập tức.
- Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144980/chuong-3192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.