- Đây là thứ cường giả trong tộc lúc chạy trốn đã vô tình đạt được, không cách nào hòa tan, không cách nào luyện chế, vốn ta còn cảm thấy kỳ lạ quý hiếm, thời gian dài, cảm thấy không thể dùng nên ném ở đây.
Diệp Đào đi tới, giải thích nói.
Trở thành công tước cho nên hắn kế thừa tất cả bí mật của Diệp phủ, điển cố biết rõ ràng, tàng bảo khố là thứ hắn trước kia chưa từng tiến vào, chưa gặp qua bảo vật trong đó, nhưng luyện hóa công tước lệnh cho nên hắn đều biết rõ ràng.
- Vô dụng?
Nhiếp Vân lắc đầu, hắn vươn tay tiếp thiết bài.
Nếu quả thật vô dụng thì thiết bài không có khả năng cho hắn cảm giác này.
Đây không phải thời điểm nghiên cứu, lúc này hắn lật tay thu vào nạp vật thế giới:
- Thứ này ta tạm mượn đi.
- Vừa ý cứ lấy là được.
Diệp Đào cười nói.
Hiện tại hắn hi vọng Nhiếp Vân vừa ý thứ gì đó, bởi vì như vậy sẽ càng có liên hệ với Diệp phủ.
Biết rõ ý của hắn nên Nhiếp Vân cũng không khách khí, hắn thu thiết bài và hỗn độn thế giới.
Diệp phủ không hổ là phủ công tước truyền thừa nhiều năm, đi một vòng cũng tìm được hơn mười hỗn độn thế giới phù hợp, Nhêếp Vân đều mang đi.
Lấy đi nhiều thế giới như thế, Nhiếp Vân không có ở ở lâu, hắn ôm quyền cáo từ.
Diệp Đào biết rõ rất nhiều chuyện hăng quá hoá dở, cũng không giữ lại.
Trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144976/chuong-3188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.