Hắn không kiên nhẫn nói chuyện với kẻ như vậy.
Mới vừa rồi còn muốn giết hắn, biết rõ chính mình là truyền nhân Thần Nông lại nịnh bợ mình, làm gì có chuyện tốt như thế?
Trị cho hắn... Nằm mơ đi thôi!
- Mất hứng! Kiếp Ma, ném Diệp Huyền và người của hắn ra ngoài đi.
- Ta thấy Diệp gia phủ công tước cũng không cần phải tồn tại nữa!
Nhìn tất cả vào trong mắt, Nguyên Dương Đế Quân biết rõ Nhiếp Vân cũng không thích Diệp Huyền lão gia tử, tùy ý khoát khoát tay.
- Ah...
Sắc mặt trắng nhợt, Diệp Huyền lập tức ngã xuống đất.
Lời này tương đương phán tử hình với Diệp phủ, quát tháo thành Vân Châu nhiều năm như vậy, Diệp quốc công phủ chỉ sợ xong đời rồi.
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân cũng sửng sờ, lập tức hiểu rõ đối phương hả giận cho mình nên cười nói.
- Duẫn Duyên huynh, chỉ có lão gia tử không biết điều, Diệp Đào làm người không tệ...
Dù sao Diệp quốc công phủ cũng truyền thừa nhiều năm như thế, bởi vì có chút sa sút mà biến mất, Nhiếp Vân cũng có chút tâm không đành lòng.
- Nếu lão đệ cầu tình, từ giờ trở đi Diệp Đào chính là Diệp quốc công.
Nguyên Dương Đế Quân thản nhiên nói.
- Ta.....
Lúc này Diệp Đào cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, dường như hắn còn chưa khôi phục từ trong khiếp sợ trở lại.
Hôm nay chuyện khiếp sợ thật sự quá nhiều, vốn tặng lễ vật bài danh thứ hai, ngay sau đó Nguyên Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144964/chuong-3176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.