Bất kểnói thế nào thì hắn đường đường là vương tử, không có người sẽ bởi vì chuyện này mà chọc hắn, tối đa mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hừ!
Diệp lão gia tử Diệp Huyền nhìn thấy Nhiếp Vân nói hai câu lại bị Nhĩ Ngọc vương tử dùng loại lý do này ngăn cản, khóe miệng của hắn cong lên.
Vừa rồi bởi vì tiểu tử này nên hắn ăn thiệt thòi lớn, cũng mất mặt xấu hổ, vào lúc này nhìn thấy hắn như vậy cho nên càng thoải mái không nói thành lời.
- Nhiếp huynh...
Diệp Đào cũng hiểu suy nghĩ của đối phương, sợ Nhiếp Vân náo xảy ra chuyện nên vội vàng kéo hắn.
- Ha ha, lỗ tai vương tử không nghe rõ, việc này cũng không có biện pháp!
Nhìn thấy động tác của hắn và mọi người cười lớn, Nhiếp Vân cũng không tức giận, hắn cười lạnh một tiếng.
- Ngươi hiểu là tốt rồi.
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Đào cho rằng hắn chịu thua nên thở ra một hơi.
- Nhĩ Ngọc vương tử, ta nói đây là vị trí của ta, thỉnh tránh ra, ngươi nghe không được có phải không?
Không để ý tới Diệp Đào, Nhiếp Vân cười hỏi.
- Tại sao ngươi không nói nên lời nào? Ta thật không nghe rõ.
Nhĩ Ngọc vương tử nói khí thế hùng hồn.
- Ah, ngươi chính là loại ngu xuẩn!
Nhiếp Vân tươi cười lên tiếng.
- Ự...c?
Lời của Nhiếp Vân nói không nhỏ, hơn nữa còn là cười nói nên mọi người sững sờ.
Gia hỏa này có đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144953/chuong-3165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.