Chương trước
Chương sau
- Đại nhân đây là...

Người phụ trách đăng ký vẻ mặt u oán, vừa rồi hắn tự mở nắp ra xem, tuyệt đối là rượu không thể nghi ngờ... Nhưng mà gia hỏa trước mặt được Kiếp Ma gọi là đại nhân, tại sao có thể tặng một bầu rượu? Chẳng lẽ rượu này có kỳ quặc?

Nhìn bầu rượu một hồi nhưng thật sự không có phát hiện vấn đề gì, không nhịn được hỏi lên.

- Ai, đây là bầu rượu ah.

Nhiếp Vân nói thẳng.

- Rượu?

Người phụ trách đăng ký lảo đảo.

Bảo hắn đăng ký thế nào?

Người khác không phải Kỳ Lân ấu thú thì chính là Vấn Tâm Thạch, Thất Nhật Hồi Hồn Đan... Mà hắn chỉ trặng bầu rượu, khục khục, nên bẩm báo chi tiết lên, Đế Quân có thể tức giận đánh chết hắn hay không.

Thời điểm hắn đang cảm thấy xoắn xuýt, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, là Kiếp Ma lão nhân đi trở về.

- Diệp Đào thiếu gia, Nhiếp Vân đại nhân, Đế Quân đại nhân mời hai vị vào nội điện chờ, hắn còn có việc đang nói chuyện với Phổ Thiên Đại Đế, một lúc sau sẽ tới.

Kiếp Ma lão nhân đi tới trước mặt và ôm quyền nói với Nhiếp Vân và Diệp Đào.

Thái độ của hắn làm đám người chung quanh giật mình.

Bảo bọn họ vào nội điện chờ, tờ giấy vừa rồi có bí mật gì có thể làm cho rằng Đế Quân đại nhân tự mình lên tiếng?

- Tốt!

Nhiếp Vân gật gật đầu, đang muốn rời đi lại nghe người phụ trách đăng ký đã không nhịn được nói ra:

- Kiếp Ma đại nhân, đây là lễ vật của Nhiếp Vân đại nhân mang đến, ta... Thực lực quá thấp, không cách nào phân biệt rõ, kính xin ngươi nhìn xem!

Nói xong hắn đưa bầu rượu sang.

Không phải hắn không cách nào phân biệt rõ, bởi vì đối phương đưa bầu rượu qua làm hắn không biết nên giải quyết thế nào!

Nếu người bình thường đã sớm bị hắn đã ra ngoài, mấu chốt là thái độ của Kiếp Ma lão nhân!

Thái độ cung kính với người này, kết quả người này chỉ tặng một hồ lô rượu... Hắn thật sự không có đảm lượng quyết định, chỉ có thể mang chuyện khó hiểu này nói ra ngoài.

- Lễ vật?

Kiếp Ma lão nhân kỳ quái tiếp nhận bầu rượu.

- Ta nhà nghèo, thật sự quá nghèo đói cho nên không biết mang theo cái gì, duy nhất có bầu rượu này cả Thần giới không tìm ra cái thứ hai nên mang tới đây tặng.

Nhiếp Vân nói.

Hắn nói là sự thật, bởi vì hắn không nghĩ ra bảo bối gì, chỉ có thể cầm hầu tâm tửu thật giả lẫn lộn.

Nghe nói như thế, nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của hắn, mọi người thế mới biết gia hỏa này tặng rượu.

Sau khi hiểu rõ, tất cả mọi người im lặng một hồi, thậm chí cảm thấy không dám nghĩ.

Gia hỏa này tặng bầu rượu chúc thọ Nguyên Dương Đế Quân, sẽ không bị Kiếp Ma lão nhân một tát chụp chết chứ?

Suy nghĩ này còn chưa kết thúc, mọi người nhìn thấy một màn cực kỳ khiếp sợ.

Chỉ thấy Kiếp Ma lão nhân sững sờ nhưng không có tức giận, ngược lại cười nhạt một tiếng.

- Nhiếp Vân đại nhân khách khí, nếu Đại Đế nhìn thấy lễ vật này chắc chắn rất ưa thích, hiện tại ta muốn mang vào hậu điện.

Nói xong cầm lấy bầu rượu cẩn thận đi vào hậu điện, dường như sợ rơi mất.

Tất cả mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời nháy mắt. không hiểu gì cả.

Ai có thể nói cho ta biết đang xảy ra chuyện gì hay không? Nguyên Dương Đế Quân... Ưa thích rượu? Ta... Tại sao ta chưa từng nghe qua?

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Diệp Tân, Thạch Mặc nhìn nhau, cả đám có cảm thấy sắp điên.

Nguyên Dương Đế Quân thích gì, người khác không biết, Thạch Mặc với tư cách là người Hạo Thiên lâu,đây là tổ chức tin tức thông linh nhất Thần giới, hắn hiểu biết ràng.

Trên thực tế sở dĩ Đa Ba vương tử có thể chuẩn bị Thất Nhật Hồi Hồn Đan cũng là nhờ hắn báo tin.

Dựa theo tin tức biết rõ bình thường, Nguyên Dương Đế Quân sinh hoạt tự hạn chế, cũng không uống rượu, lúc nào lại thu bầu rượu vào hậu viện?

- Nhiếp Vân này... Có chút cổ quái, nhanh vào đi thôi!

Nặng nề một lát, thấy Nhiếp Vân và Diệp Đào theo sát Kiếp Ma lão nhân vào trong nội điện, Diệp Tân liền nói.

Nhiếp Vân thật sự quá quỷ dị.

Bằng vào hắn hiểu Diệp Đào, khẳng định trang giấy vừa rồi là ý kiến của thằng này.

Tùy tiện lấy ra một trang giấy làm cho Kiếp Ma lão nhân sau khi xem xong lại tự mình mang đi hậu điện, xuất ra một hồ lô rượu, Kiếp Ma lão nhân có bộ dạng như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?

Nếu không phải biết Nguyên Dương Đế không có thê tử, cũng không hát hoa ngắt cỏ, thực hoài nghi gia hỏa này có phải con riêng của Đại Đế hay không.

Có sự việc của Nhiếp Vân, Diệp Đào xen giữa, những lễ vật kế tiếp không đáng gì, lễ vật Thạch Mặc không khác gì Diệp Tân, cũng là bảo vật khôi phục linh hồn, so với Vấn Tâm Thạch và Thất Nhật Hồi Hồn Đan còn kém hơn nhiều, khong đáng nói tới.

Dù là như thế cũng được vào vào hậu điện.

Vào lúc này mọi người hiểu ra, Nguyên Dương Đế Quân ưa thích bảo vật linh hồn, chỉ tiếc hiện tại biết rõ đã muộn, cả đám hối hận không thôi.

- Nhiếp huynh, vừa rồi tờ giấy kia viết cái gì?

Nhiếp Vân, Diệp Đào lúc này đi theo sau lưng Kiếp Ma lão nhân vào trong đại điện, vừa đi Diệp Đào vừa truyền âm hỏi.

Hắn thật sự cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là bảo vật gì có thể làm cho Kiếp Ma lão nhân có sắc mặt như thế, lại còn vội vàng đưa vào hậu điện.

- Tên của một loại đan dược!

Nhiếp Vân cười nói.

- Tên đan dược?

Diệp Đào nháy mắt vài cái.

Rốt cuộc là đan dược gì, chỉ viết một cái tên đã có hiệu quả như thế.

Nội tâm muốn hỏi, thấy thiếu niên không có mở miệng nên đành im lặng.

- Ha ha!

Nhìn thấy bộ dạng của hắn như thế, Nhiếp Vân biết rõ hắn nghĩ cái gì, không nhịn được cười nói:

- Nói cho ngươi biết cũng không sao, đó là đan dược độc môn của sư môn ta, một là đan dược tụ hợp linh hồn, tên là cửu phẩm Tụ Linh Đan!

- Luyện chế thành cửu phẩm sẽ có công hiệu mạnh hơn Thất Nhật Hồi Hồn Đan nhiều.

- Nguyên Dương Đế Quân đã ưa thích bảo bối linh hồn, ta đoán hắn chắc chắn sẽ thích bảo bối này, không nghĩ tới thành công!

Nhiếp Vân không có nói dối.

Cửu phẩm Tụ Linh đan là một loại tâần đan đoạt mệnh ghi lại trong Thần Nông Bách Thảo Kinh, nó còn cường đại hơn Thất Nhật Hồi Hồn Đan nhiều, nếu như luyện chế tới cấp bậc cửu phẩm, cho dù cường giả Đế cấp trọng thương sắp chết, chỉ cần còn một hơi cũng có thể khởi tử hồi sinh.

Chỉ có điều loại điều kiện luyện chế đan dược này quá phức tạp, không có Thần Nông Bách Thảo Kinh phụ trợ và lực lượng của Thần Nông nhất mạch thì không có khả năng luyện chế thành công, cho nên Nhiếp Vân chỉ viết tên chứ không biết đan phương kỹ càng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.