Chương trước
Chương sau
- Thạch Mặc? Quả nhiên gia hỏa này cùng tới với Đa Ba vương tử.

Hắn nhep mắt nhìn lên người Đa Ba vương tử, lúc này hắn dời mắt chú ý sang kẻ khác.

Khoảng cách Đa Ba vương tử không xa, Hạo Thiên lâu phân bộ thành Vân Châu Thạch Mặc quả nhiên theo phía sau.

Thạch Mặc chính là gia hỏa tới y quán lần trước, hắn thu chỗ tốt của Diệp Tân cho nên muốn phá hư thanh danh của mình, sau khi theo dõi phát hiện hắn giao dịch với Vũ Huân, nội dung giao dịch trong đó chính là thọ yến lần này nói tốt cho lễ vật của Đa Ba vương tử.

- Vũ Huân...

Nghĩ đến Vũ Huân, đôi mắt Nhiếp Vân nhìn đám người sau lưng Đa Ba vương tử một lúc, quả nhiên cho hắn nhìn thấy người này đứng sau cùng trong đám người.

Trước kia hắn rót chủ đan điền chi khí vào trong người đối phương, đã triệt để thu phục gia hỏa này, hắn và Diệu Âm tiên tử cầm tiêu hợp tấu một tháng nhưng đối phương cũng đã truyền tin tức cho hắn, tuy không quan trọng nhưng cũng biểu đạt tâm ý.

Hắn nhìn thấy Vũ Huân, Vũ Huân cũng nhìn thấy hắn, trong mắt mang theo bối rối quay đầu đi.

Lúc trước bắt gia hỏa này cũng không che lấp dung mạo, trải qua thời gian dài như vậy, đối phương cũng xác nhận thân phận của hắn.

- Bắt đầu giao thọ lễ, ta đi đầu!

Đa Ba vương tử cũng không chú ý tới Nhiếp Vân, ban đầu ở Hồng Hà vực nhìn thấy hắn không có ngụy trang, bây giờ là dung mạp sau ngụy trang cho nên nhìn thấy cũng không biết.

- Dựa vào cái gì ngươi đi đầu? Muốn tới cũng phải là ta tới.

Đa Ba vương tử còn chưa đi tới trước mặt đã bị người ta chen ngang, một thanh niên hừ một câu, đi tới.

Thanh niên này tuổi tương tự Đa Ba vương tửtự, cũng quần áo đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn đã biết rõ bất phàm.

- Ta thấy không nên cướp, vương phủ hạ lễ chúng ta là thứ nhất, người hạ lễ, ta cung xkhoong muốn phía sau, các ngươi chờ một lát.

Lại có thanh niên xuất hiện.

Người này đi tới trước Đa Ba vương tử, mặt khác một thanh niên mang theo khí chất ưu việt theo sau, những người khác nhìn thấy liên tục tránh đường, chỉ sợ thân phận của hắn cũng không thấp.

- Trước kia Diệp Đào nói, tình huống thành Vân Châu hiện tại là ba vương tử tranh tài, chẳng lẽ là ba người này có tiếng hô cao nhất?

Nội tâm Nhiếp Vân khẽ động.

Nghi hoặc này không bao lâu đã có người trả lời thuyết phục cho hắn.

- Vừa rồi đi tới là Đa Ba vương tử, người thứ hai là Nhữ Hạ vương tử, người thứ ba là Lưu Mộc vương tử, ba người bọn họ tiếng hô lớn nhất, cũng cạnh tranh kịch liệt nhất, không ai phục ai!

Truyền âm là Diệp Đào.

Hắn biết rõ thiếu niên trước mắt không quá hiểu chuyện này, hiện tại giải thích cho hắn biết.

- Ha ha, tặng lễ vật tỏ tâm ý, chủ yếu xem là tâm, không phải ai trước là có thể đưa vào hậu điện.

- Nếu như các ngươi muốn tặng trước, ta cũng không tranh giành, ngược lại muốn xem các ngươi chuẩn bị cái gì.

Nhìn thấy hai người lao tới muốn tranh đầu tiên, Đa Ba vương tử không có tiếp tục đi về phía trước, hắn dừng lại và cười nói.

Xem ra hắn không có ý định tranh tặng lễ đầu tiên, vừa rồi nói chỉ muốn khích hai người kia mà thôi.

- Ngươi không tranh giành, ta đây cũng không tranh giành, Lưu Mộc, ngươi tới trước đi!

Ba người có thói quen tranh đoạt, vừa rồi Đa Ba vương tử nói muốn tặng lễ đầu tiên làm Nhữ Hạ vương tử tranh chấp, giờ phút này thấy hắn không tranh giành cũng lui một bước, đăng ký lễ vật đầu tiên đổi thành Lưu Mộc vương tử.

- Tuy tâm ý quan trọng nhưng thứ tự trước sau rất trọng yếu, bảo vật cùng cấp, thứ hai, thứ ba rung động không như kẻ đầu tiên.

Nghe Đa Ba vương tử, Nhữ Hạ vương tử nói như vậy, Lưu Mộc biết rõ đối phương muốn đả kích tin tưởng của hắn, lúc này mỉm cười phản bác.

Nếu là bảo vật cùng cấp, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ rất rung động, lại nhìn thấy bảo vật như thế rung động sẽ yếu bớt không ít, cho nên thứ nhất, thứ hai tặng lễ nhìn thì không có gì, trên thực tế có khác biệt rất lớn.

- Ta tới đầu tiên...

Nói xong lời này, Lưu Mộc vương tử cười cười, hắn đi tới bàn đăng ký, hắn lật cổ tay và một kiện bảo vật xuất hiện trước mặt mọi người.

Là một viên cầu, nhìn nó giốn trân chân nhưng liếc mắt nhìn đã biết không phải trân châu.

Trong viên cầu như mang theo hồn phách của con người bình an, hẳn là chí bảo lioaij linh hồn.

- Thứ này tên là Định Hồn Châu, có thể bảo trì hồn phách không tiêu tan, ta phải tôn cái giá mới tìm được, người trọng thương, trong miệng ngậm lấy, có thể dùng hội tụ hồn phách, trong thời gian ngắn không cách nào tiêu tán!

Lưu Mộc vương tử mỉm cười, hắn cugnx bày viên ngọc ra trước mặt mọi người.

- Định Hồn Châu? Ta nghe nói thứ này là chí bảo linh hồn đặc biệc, vô cùng trân quý!

- Thật là trân quý, ta cảm tấy nó còn không bằng Kỳ Lân ấu thú của Ninh quốc công phủ ah.

- Là không bằng nhưng ngươi cũng nên biết những gia tộc trước kia...

- Không phải có chuyện như vậy, Lưu Mộc vương tử là một trong những đại vương tử có tiếng hô cao nhất, lần thọ yến này có cơ hội lớn nhất, không có khả năng chuẩn bị đồ vật không bằng phủ quốc công.

- Việc này... Ta cũng không biết, Định Hồn Châu, dù sao ta không có chí bảo như vậy...

Nhìn thấy Định Hồn Châu, mọi người biểu hiện sững sờ, lúc này vẻ mặt kỳ quái.

Ba đại vương tử tranh giành thời gian dài như vậy, khẩu vị của mọi người cũng bị hấp dẫn, tại sao tặng chí bảo như thế?

Định Hồn Châu trong mắt người bình thường chính là chí bảo, đường đường hoàng tử thành Vân Châu lại không có gì đặc biệt.

Không riêng mọi người kỳ quái, Nhiếp Vân cũng đầy nghi hoặc, quay đầu nhìn sang hai người Đa Ba vương tử, Nhữ Hạ vương tử, xem xét một lúc liền nheo mắt nhìn.

Hai vị vương tử này có cái nhìn khác với mọi người, nhìn thấy hắn xuất ra Định Hồn Châu liền lộ ra vẻ cảnh giác.

Người khác không thèm để ý, hai đại vương tử có bộ dạng như thế thì Định Hồn Châu có huyền cơ.

Vào lúc đang kỳ quái, một giọng nói vang lên.

- Một viên Định Hồn Châu, tiến vào hậu điện!

Người phụ trách đăng ký kêu lên.

- Cái gì? Hậu điện?

- Ta không nhìn ra Định Hồn Châu có gì đặc biệt, tại sao vào hậu điện?

- Chẳng lẽ một người tặng bảo còn trân quý hơn cả thế lực? Điều đó không có khả năng a...

- Đã xảy ra chuyện gì? Những bảo bối hôm nay không thể tiến vào hậu điện, khẳng định có huyền cơ trong đó...

Nghe được người đăng ký hô lên, tất cả mọi người sững sờ, ngay sau đó xôn xao.

Thiệt giả?

Vừa rồi nhiều bảo vật như thế, đa số quý hơn Định Hồn Châu nhiều nhưng không thể tiến vào hậu điện, Định Hồn Châu vừa xuất hiện đã đi vào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.