Vẫn là pho tượng không nhúc nhích nhưng lại đang động, tuy nhìn không khác gì tảng đá nhưng miệng khép mở và phát ra lời nói.
- Tượng đá nói chuyện...
Diệu Âm tiên tử đã giật mình lui về phía sau vài bước.
Không giống với biểu hiện của nàng, Nhiếp Vân vô cùng kiên định.
Cũng không phải hắn gan lớn, mà là hắn sớm nhìn thấy tượng đá nói chuyện, thạch quy trong Viêm Hoàng điện là như thế.
Hẳn là trên điêu khắc có lưu lại một tia ý niệm của tổ sư khai phái.
- Không cần kinh hoảng, ta chỉ là một tia ý niệm của Tiên Âm tử mà thôi, dùng nhạc hương duy trì, vốn tưởng rằng trước khi biến mất vẫn không thể nhìn thấy hậu nhân cầm tiêu hợp tấu, hiện tại xem ra ông trời không tệ với ta.
Thấy nàng khủng hoảng như thế, tượng đá thản nhiên nói.
- Nhạc hương duy trì?
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Trước kia hắn kỳ quái vì sao trong cung điện lại có nhạc hương mỏng manh như thế, hơn nữa còn ẩn đi cấm chế chung quanh, chỉ sợ mục đích là vì bảo hộ một tia ý niệm này.
- Đại đệ tử đời bảy mươi ba Tiên Âm Tông Diệu Âm bái kiến tổ sư!
Sau khi khôi phục từ trong khiếp sợ, Diệu Âm tiên tử vội vàng quỳ rạp xuống đất.
Trơớc mắt là ý niệm của tổ sư, cho dù nàng tự tin nhưng không tự đại.
- Đứng lên đi, thời gian của ta không nhiều lắm, không cần nhiều nghi thức xã giao như thế.
Tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144923/chuong-3135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.