Nghe được hắn phân tích, tâm tư Diệu Âm tiên tử hoạt động và đi khắp đại điện, hai người lại gặp nhau và lắc đầu.
Cung điện này không có thông đạo, cũng không có những vật khác, cái gọi là Tiên Đạo Ngâm cũng không tìm được.
Cả đại điện trừ hai bức tượng điêu khắc này ra đã không có thứ khác.
- Không có Tiên Đạo Ngâm, làm thế nào cầm tiêu hợp tấu?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Vốn tưởng rằng còn một cửa, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ chỉ có hai pho tượng, cũng tìm không thấy Tiên Đạo Ngâm... làm sao cầm tiêu hợp tấu?
- Nhiếp Vân, ngươi nói... Có thể giống như hai tế đàn trước, cần diễn tấu nhạc khúc mới làm hai pho tượng tán thành? Chỉ có bọn họ tán thành mới có khúc phổ Tiên Đạo Ngâm?
Đột nhiên Diệu Âm tiên tử lên tiếng.
- Ân? Không tệ, rất có thể!
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, cũng hiểu đạo lý trong đó.
Không có khả năng vô duyên vô cớ làm ra điêu khắc như vậy, đã đứng sửng ở nơi này thì phải có mục đích, có lẽ đúng như nàng nói, chỉ có diễn tấu nhạc khúc làm hai pho tượng tán thành mới có thể nhìn thấy Tiên Đạo Ngâm, tìm được nhạc phổ cầm tiêu hợp tấu.
- Thử một chút a!
Dù sao cũng không có những biện pháp khác, Nhiếp Vân lật cổ tay một cái, một ống tiêu xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn đặt lên miệng và thổi.
Tiếng tiêu nức nở nghẹn ngào vang vọng cả cung điện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144921/chuong-3133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.