- Sư tỷ, ngươi trở lại!
- Ngươi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, bên ngoài thế nào? Có phải thú vị như trong truyền thuyết hay không?
- Sư tỷ, ngươi lần này trở lại trong bao lâu?
- Ta nghe nói ngươi đi tìm người tri âm cầm tiêu hợp tấu chẳng lẽ lại tìm được...
Đàn cổ vừa bay xuống, một đám nữ tử líu ríu vây tới, sau khi Nhiếp Vân đi ra khỏi đàn cổ thì ách lại, cả đám kỳ quái nhìn hắn.
- Gia hỏa rất đẹp trai.
- Tu vi có hơi thấp, hơn nữa còn trẻ tuổi!
- Sư tỷ, tại sao khẩu vị của ngươi lại như vậy? Tìm người nhỏ như thế trở về?
- Chẳng lẽ là con riêng của ngươi ở ngoài sao?
Trầm mặc một lát, lần nữa xôn xao.
Nghe được những lời này, Nhiếp Vân cảm thấy im lặng.
Khó trách nói ba nữ nhân sẽ thành cái chợ, lúc này có hơn mười nữ nhân không ồn ào mới là chuyện lạ.
Còn nữa... Con riêng... Đây là cái gì?
- Ít ở đó già mồm!
- Có thời gian thì quay về luyện cầm đi.
- Bằng không khảo hạch năm nay ta sẽ nói với sư phụ bảo các ngươi đi vào hồng trần, không đạt được tiếng đàn hòa minh, toàn bộ trừng phạt.
Nghe được nói Nhiếp Vân là con riêng của mình, Diệu Âm tiên tử cũng tức giận không nhỏ, đám sư muội này thật sự quá phận... Nàng còn là hoa cúc đại cô nương đấy, làm gì có hài tử?
- Không đạt được tiếng đàn hòa mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144909/chuong-3121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.