Chương trước
Chương sau
- Vâng, tại hạ không dám...

Vũ Huân liền vội vàng gật đầu.

Xử lý xong chuyện của Vũ Huân đã đến đêm khuya, Diệu Âm tiên tử khoanh tay trước ngực và hứng thú nhìn Nhiếp Vân, trong đôi mắt đẹp mang theo hiếu kỳ.

- Như thế nào?

Thấy ánh mắt của nàng quái dị, Nhiếp Vân nhìn mình một hồi, cũng không phát hiện có gì kỳ lạ nên nghi hoặc hỏi.

- Xem ra ta vẫn xem thường ngươi, Nam Hoa lão tiên lại bị ngươi giết... Cho dù ta gặp gia hỏa này cũng rất đau đầu, có thể trốn bao xa thì trốn bao xa.

Diệu Âm tiên tử cười nói.

Ách!

Nhiếp Vân xấu hổ cười cười, không biết trả lời như thế nào.

Giết chết Nam Hoa lão tiên, thi triển mưu kế nhất định, chính hắn cũng thiếu chút tử vong, hung hiểm không nói với người ngoài.

Đương nhiên, nàng có thể nghĩ lầm như vậy cũng tốt, biết người biết mặt không biết lòng, trước khi tìm được Lăng Thiên tiêu phổ, Diệu Âm tiên tử chắc chắn sẽ không ra tay với hắn, vạn nhất cầm tiêu hợp tấu xong nàng thành công đột phá, ai biết nàng có đối phó chính mình hay không? Hiện tại có hiểu lầm như thế, cho dù muốn động thủ, khẳng định cũng phải cân nhắc một chút, từ đó chính mình có cơ hội giảm xóc.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Thấy hắn không muốn nói, Diệu Âm tiên tử cũng không hỏi nhiều, ánh mắt sáng quắc nhìn qua.

- Có thể đi... Ân? Không vội, vị Đại Đế kia tìm ta, như vậy đi, ngươi tìm nơi ở lại trước, ngày mai chúng ta lại xuất phát!

Nhiếp Vân đang muốn nói có thể đi, tinh thần khẽ động, nhìn thấy có đă tin nên lên tiếng.

Là Lưu Trúc truyền tin cho hắn, nói là vị trung niên nhân ban ngày xuất hiện lại tới..

- Ngày mai nhất định phải đi...

Lườm hắn một cái, Diệu Âm tiên tử tức giận và nói khẽ.

Nhiếp Vân cười cười, không nói thêm lời nào, ngón tay điểm một cái, con thoi bay ra ngoài, hắn nhảy lên trên đó và nhanh chóng bay thẳng trở về y quán.

- Gia hỏa này...

Thấy hắn rõ ràng có thần binh phi hành còn bảo nàng mang theo truy tung Thạch Mặc, rất rõ ràng đã sử dụng nàng như nô bộc, nàng tức giận tới mức gương mặt trắng bệch.

Công tử ca trong thành Vân Châu gặp được nàng không ai không vây quanh, sợ nói chuyện lớn sẽ mạo phạm giai nhân, gia hỏa này tốt rồi... Căn bản không xem nàng thành nữ nhân, mà là trở thành hạ nhân, tay chân!

Thật sự đáng giận!

- Trước tha ngươi một mạng, sau khi cầm tiêu hợp tấu xem ta thu thập ngươi thế nào.

Hừ lạnh một tiếng, Diệu Âm tiên tử quay người bay về hướng Thúy Ngọc Các.

Con thoi toàn lực phi hành, thời gian không dài, Nhiếp Vân trở về Phổ Thiên đại đạo, vừa mới đáp xuống đã nhìn thấy trung niên nhân đứng trong nội viện, tuy không có phát ra lực lượng nhưng không gian chung quanh phát sinh vặn vẹo, dường như không tồn tại ở nơi đây.

- Tiền bối!

Nhiếp Vân vội vàng tiến lên chào hỏi.

- Ta đi tìm hắn, hắn nói muốn gặp ngươi mới có thể có quyết định!

Trung niên nhân nhìn qua.

- Gặp ta?

Nhiếp Vân sững sờ, lập tức hiểu ra.

Xem ra người yêu của Dao Sương không tin mình có thể cứu nàng, muốn gặp mình mới làm ra quyết định kế tiếp.

- Hắn ở nơi nào?

Nghĩ thông suốt điểm này, Nhiếp Vân hỏi.

- Hắn là người phi thăng, một khi đến thành Vân Châu sẽ dễ dàng bị các i Đế khác phát hiện, gây chuyện không tốt sẽ sinh ra xung đột, cho nên... Ta hy vọng có thể mang ngươi đi qua.

Trung niên nhân nói.

Cường giả Đế cấp đều thủ một phương, tuy những năm gần đây quan hệ giữa người phi thăng và thổ dân Thần tộc đã hòa hoãn nhưng với tư cách Đại Đế sống trăm triệu năm mà nói, rất nhiều thân hữu đều chết trong tay đối phương, sâu trong nội tâm vẫn còn địch ý, chính bởi vì như thế cho nên thổ dân Đại Đế không đi Vô Biên Hải, Đại Đế người phi thăng không vào cửu châu.

Một khi ngộ nhập vào trong đó sẽ dẫn phát mâu thuẫn, rất dễ dàng gây ra đại chiến.

- Tốt!

Nhiếp Vân gật đầu đồng ý.

Vốn định chữa trị cho Dao Sương tìm quan hệ, có thể bởi vậy như vậy gặp được Đại Đế khác thì tốt hơn nhiều.

- Vậy thì tốt, ngươi đừng phản kháng, ta mang ngươi đi qua!

Nghe hắn đồng ý, trung niên nhân cũng lên tiếng, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy toàn thân bị đồ vật như kén tầm bao phủ, ngay sau đó không gian trước mặt vỡ ra một lỗ đen.

Hô!

Sau một khắc đã xuất hiện tại một ngọn núi cao.

Đỉnh núi có đầy sao hàng lâm, sơn mạch bao la mờ mịt bao phủ dưới ánh trăng giống như cự long ngủ say..

- Hoàng Long Sơn? Này...

Thấy rõ hình dáng của vùng núi, Nhiếp Vân đã giật mình.

Hoàng Long Sơn, khắp nơi là thảm thực vật đặc thù, nhìn từ xa sơn mạch có màu vàng giống như một đầu hoàng long đang nằm.

Nơi này nằm ở khu vực phía đông nam Việt Châu tại Thần giới, khoảng cách phía tây Vân Châu không biết bao nhiêu tỷ dặm, nếu phi hành không có mấy trăm năm, ngàn năm đừng nghĩ có khả năng đến nơi... Không ngờ một cái chớp mắt đã tới.

Không hổ là cường giả Đế cấp, Thần giới rộng lớn trong mắt bọn họ không có khoảng cách.

- Ngươi chính là y sư có thể trị liệu cho Dao Sương sao?

Thời điểm hắn đang khiếp sợ, giọng nói lạnh lùng vang lên, lúc này phát hiện cách đó không xa có một thanh niên hai mắt như điện, hai hàng lông mày như câu.

Thanh niên này nhìn bộ dạng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, tuy không thi triển uy áp nhưng giọng nói kết hợp với không gian chung quanh mang theo lực lượng làm lòng người run sợ.

Cường giả Đại Đế!

Nhiếp Vân không có trực tiếp trả lời đối phương, hắn nhìn chằm chằm vào đối phương.

Đôi mắt tỏa ra hào quang, ngay sau đó hắn nhíu mày.

- Ân?

- Như thế nào?

Thấy bộ dáng của hắn như vậy, thanh niên cũng không tức giận, hắn cảm thấy kỳ quái.

Hắn là cường giả Đại Đế, một Vương cảnh viên mãn nhìn thấy hắn không khủng hoảng mà còn có vẻ mặt như vậy làm cho người ta nghi hoặc.

- Nếu như ta không nhìn lầm, ngực của tiền bối có bệnh kín, mỗi khi vào đêm trăng tròn đều ẩn ẩn au, uống thuốc không có bất kỳ tác dụng nào!

Nhiếp Vân chậm rãi lên tiếng, nói xong hắn ngẩng đầu nhìn đối phương.

- Không biết ta nói đúng hay không?

- Không sai!

Thanh niên nhướng mày, hắn vẫn gật đầu thừa nhận.

Bệnh kín của hắn cũng chỉ có mấy vị Đại Đế tại Vô Biên Hải biết rõ, những người khác chưa từng nghe nói qua, người trước mắt chỉ nhìn đã nói toạc ra, hoàn toàn nói đúng, chẳng lẽ hắn thật sự nhìn ra.

Nếu thực như thế trình độ y thuật cao minh thật sự làm người ta nghe mà thấy đủ.

- Tích tụ thương can, ưu tư thương tỳ, tưởng niệm thương tâm!

- Ta vốn cho rằng là do tiền bối tổn hao linh hồn bảo hộ Dao Sương tiểu thư, cưỡng ép trùng kích Đại Đế lưu lại nội thương, không khó trị liệu, hiện tại xem ra chứng

bệnh của tiền bối còn nặng hơn ta suy nghĩ nhiều lắm!

Nhiếp Vân lắc đầu lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.