Chương trước
Chương sau
- Không cần, ra tay bắt lấy bóng đen, ta muốn thẩm vấn.

Nhiếp Vân nói.

Mục đích theo dõi Thạch Mặc chính là tìm độc thủ sau màn, hiện tại bóng đen đã xuất hiện, tác dụng của Thạch Mặc không còn.

Hơn nữa hắn thân là người của Hạo Thiên lâu, cũng không có tạo thành tổn thương thực chất với mình, không cần phải đuổi tận giết tuyệt.

- Bắt hắn? Tại sao ngươi không tự bắt?

Diệu Âm tiên tử phiền muộn.

Có thể làm giao dịch với Thạch Mặc, bóng đen này khẳng định là người của thế lực lớn, bảo nàng bắt chẳng phải muốn nàng đắc tội với người hay sao?

- Bóng đen này có thực lực không kém Thạch Mặc bao nhiêu, nếu ta có thể bắt lấy, khẳng định không cần ngươi... Yên tâm đi, sẽ không liên lụy tới ngươi.

Biết rõ nàng lo lắng cái gì, Nhiếp Vân nói.

- Được rồi!

Diệu Âm tiên tử biết rõ đã làm đến nước này, lại không động thủ thỏa mãn nguyện vọng của đối phương thì không biết hắn còn làm ra chuyện gì nữa, sẽ chậm trễ thời gian của nàng nên đành phải gật gật đầu, thân thể nhảy lên và biến mất trong bóng tối, nàng đuổi theo bóng đen vừa rời đi.

Thời gian không dài, bóng dáng xinh đẹp lại xuất hiện trước mặt Nhiếp Vân, nàng lắc tay và ném bóng đen trước mặt hắn.

- Tốt, ngươi nhanh hỏi đi!

Nhìn nàng tốc độ như vậy, Nhiếp Vân nhịn không được tán thưởng một tiếng, tiến lên phía trước một bước và đi tới trước mặt bóng đen.

Dùng chỉ làm kiếm, Nhiếp Vân điểm vào cổ họng đối phương, lật cổ tay một cái, hắn ném viên thuốc vào miệng đối phương, lúc này mới bảo Diệu Âm tiên tử mở phong ấn trên người đối phương.

- Ngươi là người nào...

Cởi bỏ phong ấn, bóng đen cũng không đào tẩu, lúc này dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hai người.

Tuy hắn không biết vừa rồi uống viên thuốc gì nhưng không cần nghĩ cũng biết không phải thứ gì tốt.

- Vừa rồi ngươi ăn Âm Dương Đoạn Tuyệt Đan, không bị trấn áp sẽ tùy thời phát tác, mỗi khi phát tác một lần đều làm ruột gan đứt từng khúc, thừa nhận thống khổ khủng bố nhất thế gian.

Nhiếp Vân không có trả lời hắn, chỉ thản nhiên nói.

Âm Dương Đoạn Tuyệt Đan không phải là thứ hắn luyện chế, cũng không biết luyện chế kịch độc như vậy, hắn đạt được từ Nam Hoa lão tiên.

Tuy không biết luyện chế Âm Dương Đoạn Tuyệt Đan nhưng bằng vào lý giải y đạo, nói những lời này không khoa trương chút nào, chỉ cần gia hỏa này không có giải dược trấn áp, đừng nói chỉ là Hoàng giả đỉnh phong, cho dù là Hoàng giả viên mãn cũng không chịu nổi.

- Âm Dương Đoạn Tuyệt Đan? Ngươi... Rốt cuộc là ai?

Dường như đã nghe qua cái tên này, sắc mặt bóng đen thay đổi.

Sắc mặt của hắn biến hóa, cảm thấy trong bụng quặn đau một hồi, toàn thân không tự chủ được run run, mồ hôi không ngừng chảy ra khỏi trán.

Âm Dương Đoạn Tuyệt Đan... Phát tác!

- Ta là ai không trọng yếu, ta muốn biết sau lưng ngươi là ai? Làm việc vì ai?

Biết rõ loại kịch độc này đáng sợ, Nhiếp Vân không lo lắng hắn không nói, trực tiếp hỏi.

- Ta...

Sắc mặt bóng đen giãy dụa.

- Ngươi có thể không cần trả lời, chỉ cần ngươi có thể chịu đựng dược lực Âm Dương Đoạn Tuyệt Đan là được, ah, đúng rồi, loại độc chất này có người luyện được giải dược đấy, cần hơn một trăm loại dược liệu luyện chế bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể thành công, nếu như ta không cho ngươi giải dược... Ngươi tối đa có thể sống ba ngày... Hẳn là không thể đợi tới lúc người ta luyện thành giải dược!

Nhiếp Vân nói.

Giải dược Âm Dương Đoạn Tuyệt Đan cần luyện chế cực kỳ phiền toái, độc tính lại phi thường cương mãnh, cho dù thả bóng đen rời đi, hắn không thể sống sót qua ba ngày.

- Ngươi...

Khóe miệng bóng đen không ngừng run rẩy, hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Có thể làm cường giả Hoảng giả đỉnh phong đau đớn không muốn sống, đủ thấy loại độc này đáng sợ.

- Nói đi, nói xong ta cho ngươi dược hoàn áp chế chất độc, ngươi có thể giải trừ thống khổ...

Nhiếp Vân nói.

- Là.. Đa Ba vương tử!

Bóng đen do dự một chút, cắn răng nói.

Hắn biết rõ nếu không nói tất nhiên sẽ chết, hơn nữa là tử vong cực kỳ thống khổ, còn không bằng mở miệng thừa nhận.

- Đa Ba vương tử?

Nhiếp Vân sững sờ.

Đa Ba vương tử... Không có liên hệ gì với hắn, tại sao phải tốn hao cái giá lớn như thế hại mình?

Tuy ban đầu ở Hồng Hà vực có xuất hiện qua mâu thuẫn với Đa Ba vương tử nhưng lúc đó thân phận của mình là đệ tử Lưu Hạ trưởng lão, dựa theo tình huống bình thường, có lẽ hắn không biết tên của mình... Không thể ra tay trả thù a.

Lại nói bằng vào thân phận địa vị của Đa Ba vương tử, muốn đối phó người không có thân phận bối cảnh như mình càng nhẹ nhõm rất nhiều, không cần phải phiền toái như vậy a!

- Là Đa Ba vương tử bảo ngươi xếp đặt quỷ kế đối phó Nhiếp Vân y quán?

Trong nội tâm kỳ quái vẫn phải lên tiếng hỏi thăm.

- Nhiếp Vân y quán không phả mệnh lệnh củai Đa Ba vương tử... Là Diệp Tân thiếu gia tìm tới ta, ta nhất thời... Bị ma quỷ ám ảnh, chính mình an bài!

- Vương tử... Cũng không biết!

Bóng đen nói.

- Diệp Tân... Như vậy còn dễ hiểu.

Nhiếp Vân gật đầu.

Muốn nói Diệp Tân đối phó hắn còn nói qua.

Hắn đi lại với Diệp Đào, suýt chút nữa phá hư chuyện tốt của đối phương, nếu như mình không có bản lãnh gì cũng bỏ đi, bây giờ đang gây ra động tĩnh lớn trong thành Vân Châu như vậy, tự nhiên phải làm mình thân bại danh liệt.

Xem ra Diệp Tân cho gia hỏa này không ít chỗ tốt mới có thể làm hắn giả mạo mệnh lệnh của chủ tử, cũng điều động phân bộ Hạo Thiên lâu Vân Châu.

- Không đúng... Diệp Tân thiếu gia tìm ngươi... Nói như vậy, ngươi có quan hệ không tệ với Diệp Tân thiếu gia, ngươi có thể mượn nhờ thân phận Đa Ba vương tử cáo mượn oai hùm, nói rõ ít nhất là người hầu cận của hắn, chẳng lẽ... Diệp Tân đã đầu nhập vào Đa Ba vương tử?

Nhiếp Vân nghĩ đến cái gì, đôi mắt nheo lại và suy nghĩ.

Trước kia nói chuyện với Diệp Đào, biết rõ người của mười hai công tước có thế cục không trong sáng, tốt nhất không nên đứng thành hàng, nếu không một khi làm sai sẽ thua cả bàn, gây chuyện không tốt còn dính dấp cơ nghiệp trăm triệu năm của phủ công tước.

Chính bởi vì như thế, tuy hắn không tranh đoạt ngôi vị thừa kế nhưng lại chưa bao giờ đầu nhập vào vương tử nào thu hoạch viện trợ.

Kể cả thế cục như hiện giờ cũng giống như vậy, có lẽ Diệp Tân đã đầu nhập vào Đa Ba vương tử.

- Nam Thiên Y Thánh là đệ tử Nam Hoa lão tiên, Nam Hoa lão tiên là thuộc hạ Đa Ba vương tử... Có lẽ ta sớm nghĩ tới mới đúng.

- Âm phách chi độc vô cùng quỷ dị, chỉ sợ cũng chỉ có cao thủ dụng độc như Nam Hoa lão tiên mới có thể thi triển... Còn có đan dược cho lão gia tử...

Một trận trăm thông, Nhiếp Vân hiểu rõ vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.