- Đào nhi... Ngươi không sao chớ, hù chết mẫu thân...
Còn chưa bắt đầu đi đã nghe tiếng nói dồn dập vang lên, ngay sau đó có một phu nhân ăn mặc đồ quý giá vội vã đi tới, nhìn về phía Diệp Đào với ánh mắt lo lắng và yêu thương.
Phụ nhân này có bảy tám phần tương tự Diệp Đào, thái dương mang theo hoa râm, xem ra là mẫu thân của hắn.
- Phu nhân, chẳng phải không có chuyện gì sao?
Diệp Đào vội vàng chào đón, quay đầu nhìn về phía Liễu Hạo sau lưng:
- Ngươi còn lắm miệng...
- Ta...
Liễu Hạo đi cùng nhưng thiếu gia suýt chết, cho nên lúc này bị phu nhân trách mắng.
- Không có việc gì là tốt rồi, nhìn thấy ngươi truyền tin tức, thiếu chút nữa hù chết mẫu thân, ngươi nói vị Nhiếp Vân đại sư ở nơi nào? Cứu ngươi một mạng, phải cảm tạ người ta.
Biết rõ nhi tử không có việc gì, phu nhân thở ra một hơi, nhìn chung quanh và hỏi thăm.
- Đây là ân nhân cứu mạng ta, Nhiếp Vân đại sư!
- Nhiếp huynh, đây là mẫu thân của ta!
Diệp Đào phân biệt giới thêệu hai người.
- Bái kiến Diệp phu nhân!
Nhiếp Vân đi tới ôm quyền.
- Đa tạ đại sư cứu tiểu nhi một mạng!
Diệp phu nhân nhìn kỹ Nhiếp Vân, một lát sau thỏa mãn gật đầu.
Nàng xem ra người trước mặt không lớn tuổi lắm nhưng có thể được nhi tử tán dương như vậy, hơn nữa cứu hắn một mạng cho nên phải đối đãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144838/chuong-3050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.