- Hồng Tường công tử, ngươi đây là ý gì?
- Ngươi đây là muốn nuốt một mình!
- Hừ. Làm như vậy, có chút quá bất đạo đi...
Vốn mọi người chung quanh đều chờ Hồng Tường công tử hỏi ra bí mật của tượng đá, ai ngờ xuất hiện loại biến cố này, từng cái sắc mặt khó coi, lớn tiếng quát tháo.
Nhiếp Vân sớm biết tình huống như vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, không đi quản nữa.
Những chuyện này do Hồng Tường công tử đi làm, so với hắn ra mặt thì tốt hơn nhiều.
Không quản chuyện gì xảy ra bên ngoài, bàn tay của Nhiếp Vân run lên, buông Vương cảnh hậu kỳ ra.
- Hắc!
Vừa được buông ra, Vương cảnh hậu kỳ kia lập tức vọt tới, trong tay chẳng biết lúc nào nhiều hơn một thanh chủy thủ hàn khí bức người.
Hắn tựa hồ biết thiếu niên trước mắt này địa vị cao hơn Hồng Tường công tử, chỉ cần bắt được hắn, mình liền an toàn.
Hồng Tường công tử là Hoàng cảnh đỉnh phong, hắn không thể nào chiến thắng, nhưng người trước mắt này, chỉ là Vương cảnh viên mãn, vẫn có một ít hy vọng.
Chủy thủ đâm tới, giống như tia chớp, thời gian nháy con mắt liền đi tới bên cạnh Nhiếp Vân, nhắm thẳng cổ họng của hắn.
Lần này tốc độ vừa nhanh vừa vội, đổi thành những Vương cảnh viên mãn khác cho dù không bị giết chết, cũng sẽ tay chân vội vàng, nhưng Nhiếp Vân bất đồng, tựa hồ đã sớm biết động tác của hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón trỏ ngón giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144802/chuong-3014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.