Hắn thân là cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, đối phương thật thi triển giới vực mà nói, nhất định có thể cảm giác được, bây giờ không cảm giác được chút nào... Chỉ có một loại khả năng như vậy!
Hoàng cảnh viên mãn... cho dù sư phụ truyền thụ hắn tu vi, cũng không đạt tới loại cảnh giới này!
Cường giả loại này thật muốn giết hắn, một ánh mắt liền có thể làm được!
- Xem ra... Phải cẩn thận một chút!
Trong lòng âm thầm làm ra quyết định, ánh mắt La Hạo ngưng trọng.
La Hạo khiếp sợ, những người khác cũng nhìn ở trong mắt, từng cái nhìn nhau, trong lòng rung động không ít hơn hắn bao nhiêu.
Dễ như trở bàn tay ngăn cản áp lực trong sơn động ở bên ngoài, không có cảm giác chút nào, thực lực của vị sư huynh trước mắt này, đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Nhất là Triệu Nhiễm, nhớ tới trước khiêu khích đệ tử của chưởng môn có thể là Hoàng cảnh viên mãn... sau lưng không nhịn được mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Thấy ánh mắt của mọi người kính sợ, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm, biết cửa ải này coi như qua rồi, không để ý tới mọi người nữa, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cái sơn động này cực kỳ rộng rãi, dài rộng đều có vài trăm thước, phía trước là một bia đá lẳng lặng đứng ở cách đó không xa.
Đến gần nhìn, phía trên có khắc hai chữ viết xưa cũ, cương kình có lực, giống như đao gọt rìu đục.
- Hạo Viên?
Nhiếp Vân nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144707/chuong-2920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.