Phùng Chấn tỉnh lại, tất cả mọi người cũng đã biết chuyện năm đó. Cừu hận cũng đã phai nhạt đi không ít, hơn nữa lại có Nhiếp Vân chấn nhiếp. Lúc này hai đại bộ lạc muốn lần nữa trở về trạng thái trước kia cũng không cần quá lâu.
- Thiếu gia, ta nghĩ đến một chuyện...
Chuyện này chấm dứt, Phí Đồng đi lên phía trước, lại truyền âm cho Nhiếp Vân.
- Mục đích ta tới đây lần này là vì tìm Giác Linh hoa, liệu nó có thể đang ở trong sơn cốc mà hai người Điêu Vịnh đi hay không?
- Tại sao ngươi lại có loại suy đoán này?
Nhiếp Vân nhìn về phía đối phương.
Hắn biết, nếu như đối phương đã nói như vậy, nhất định không phải là thuận miệng nói bậy, tất đã có suy đoán của bản thân.
- Trước đó ta cũng đã nói, phượng hoàng không bảo không xuống. Trên thực tế Cầu Long Thú cũng giống như vậy. Ở trong dãy núi này, thực lực của dã thú trên cơ bản đều chừng Chúa Tể. Cao nhất cũng không quá Bán bộ Phong vương, xuất hiện một đầu Cầu Long Thú trưởng thành, có được cấp bậc Vương giả viên mãn. Chuyện này sao không khiến cho người ta hoài nghi cơ chứ?
Phí Đồng nói ra suy đoán của mình.
- Đúng vậy.
Nhiếp Vân trầm tư.
Quả thực là có chuyện như vậy, người vì lợi mà phân, ngưu tầm ngưu mã tầm ma. Đây đã là thiên lý. Ở trong dãy núi này, nếu như là ở Hỗn Độn đại dương mà nói, có thể nói là cao thủ nhiều như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144557/chuong-2770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.