- Cứu tỉnh? Chuyện này... Cầu xin đại nhân cứu tỉnh phụ thân ta!
Phùng Thịnh sửng sốt một chút, ngay sau đó đã xoay người quỳ xuống ở trước mặt Nhiếp Vân.
Tới bây giờ phụ thân hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, giống như người không có tri giác vậy. Bất quá, cũng không phải là tử vong, chẳng qua hắn cũng đã dùng không ít thủ đoạn, thế nhưng kết quả cũng không thể làm nên được chuyện gì.
Người trước mắt này ngay cả người áo đen có thực lực mạnh mẽ kia cũng có thể thu phục, có lẽ... Có thể sẽ có biện pháp!
- Mang phụ thân ngươi tới đây, ta có thể nhìn qua một chút!
Nhiếp Vân nói.
Đối với Lạc Sơn Bộ này hắn không có hảo cảm. Thế nhưng nếu như muốn chứng thực chuyện năm đó xảy ra, hóa giải mâu thuẫn của hai bộ lạc, như vậy cũng chỉ có cứu tỉnh người này mà thôi.
Rốt cuộc đối phương vì sao nà hôn mê bất tỉnh, Điêu Vịnh cũng không quá rõ ràng. Cho nên, cho dù là hắn cũng không có nắm chắc quá lớn, chỉ có thể nhìn trước một chút rồi lại định đoạt tiếp.
- Được, ta sẽ đi ngay...
Thấy Nhiếp Vân đồng ý, Phùng Thịnh giống như người chết chìm nhìn thấy cọng rơm rạ cứu mạng vậy. Hắn vội vàng nhảy lên, xoay người về phía sau lưng, an bài mấy tộc nhân phía sau một cái. Ngay sau đó tộc nhân này xoay người chạy trở về.
- Kỳ thực... Thiếu gia, như quả không có gì ngoài dự liệu, có lẽ thiếu gia sẽ rất dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144555/chuong-2768.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.