- Ngươi tình nguyện chết cũng không muốn làm hòa với Thanh Sơn Bộ hay sao? Rốt cuộc giữa các ngươi đã có cừu hận gì chứ?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
Dựa theo lẽ thường mà nói, cho dù hai bộ lạc này săn thú, có chút tranh chấp về địa bàn, thế nhưng cũng không đến nỗi tranh đấu sinh tử, không chết không thôi như vậy a! Mà một khi xuất hiện loại hiện tượng quái dị này, nhất định là có cừu hận không đội trời chung.
- Hừ, có chuyện gì thì ngươi đi hỏi lão thất phu Điêu Vịnh đi!
Phùng Thịnh gầm lên một tiếng.
- Điêu Vịnh?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt, ngay sau đó theo ánh mắt của Phùng Thịnh cũng đã hiểu ra người mà đối phương muốn nói là ai.
Điêu Vịnh là tộc trưởng Thanh Sơn Bộ, gia gia của Uyển nhi.
- Ngươi mới là lão thất phu! Là phụ thân Phùng Chấn ngươi không để ý nguy hiểm. Biết rõ gặp phải nguy hiểm còn muốn tiến lên. Biến thành như bây giờ cũng là do lỗi của bản thân hắn, không có bất cứ quan hệ gì với những người khác!
Nghe thấy đối phương mắng gia gia nàng, Uyển nhi lập tức bạo phát.
- Lỗi là do tự mình gánh chịu... Ha ha, lỗi là do tự mình gánh.
Sắc mặt Phùng Thịnh đỏ bừng:
- Được, bây giờ ta sẽ để cho ngươi tự mình gánh chịu. Chết đi cho ta...
Câu nói này đã hoàn toàn kích thích Phùng Thịnh, cả người giống như một đầu sư tử bị thương. Hắn điên cuồng gầm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144551/chuong-2764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.