Ẩn giấu ở góc tường, Nhiếp Vân không có động tĩnh, mà là ngừng thở. Cả người yên tĩnh giống như một tảng đá vậy.
Lực lượng trong cơ thể không thể vận dụng, muốn che giấu giống như trước kia đã trở nên không quá dễ dàng. So với việc xông tới chém giết, còn không bằng ôm cây đợi thỏ. Đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công.
Đợi qua mấy chục hô hấp, bóng đen phía ngoài quả nhiên đã có chút không chờ được, thân thể khẽ búng một cái rồi nhảy lên.
- Người này...
Thấy đối phương đã đi vào, Nhiếp Vân không khỏi ôm bụng mà cười.
Vốn hắn tưởng rằng đối phương là cao thủ, thế nhưng không nghĩ tới lại là một tay mơ. Sát thủ bình thường, tùy tiện tiến vào chỗ ở của người khác tất sẽ phải dò xét khắp nơi trước. Nhìn xem có bao nhiêu phong ấn, mai phục, bẫy rập các loại. Thế nhưng bóng đen này lại trực tiếp xoay mình đi vào, ánh mắt trực chỉ nhìn vào phòng. Ngay cả đường lui cũng không thèm nhìn, như vậy cũng không khỏi quá không chuyên nghiệp a!
Chẳng lẽ đối với thực lực của mình người này tự tin như vậy hay sao?
Trong lòng có chút kỳ quái, Nhiếp Vân từ trong bóng đêm từ từ đi ra.
- Ồ?
Hắn từ từ đi tới sau lưng người áo đen, lúc này người này đột nhiên cảnh giác, cánh tay chợt chuyển một cái, bổ tới một chưởng.
- Thực lực như vậy mà cũng đòi làm sát thủ sao?
Nhìn thấy công kích của đối phương, sắc mặt Nhiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144535/chuong-2748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.