Khoanh chân ngồi dậy, điều tức trong chốc lát, Nhiếp Vân lại cũng không có gấp gáp đi về phía trước mà lại lẳng lặng ngồi tại chỗ suy tư.
Mới vừa rồi hắn đã cẩn thận quan sát, trong khoảng cách chín mươi chín bước gần bảo thạch sẽ bị đánh văng trở lại, giống như ở phía trước vốn không phải là không gian hư vô, mà là một bức tường khí hùng hậu vậy, dùng thực lực của hắn bây giờ, căn bản không có biện pháp nào đột phá được.
- Bảo thạch trước mắt là do dung hợp Thiên Địa lục đạo và phù lục Thiên Vị mà thành. Phù lục Thiên Vị thì ta không quen thuộc. Thế nhưng Thiên Địa lục đạo lại là nơi ta lớn nên. Có lẽ không nên bài xích đối với ta a?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái.
Phù lục Thiên Vị hắn không quen thuộc thì cũng thôi đi. Thế nhưng Thiên Địa lục đạo lại là nơi hắn lớn lên, đã sinh sống ở trong đó mấy vạn năm, làm sao lại bị đối phương ngăn cản ở bên ngoài mà không có cách nào tiến vào được chứ?
Lại nói, Thiên Địa lục đạo thiên đạo là Đạm Đài Lăng Nguyệt, có cảm tình vô hạn đối với hắn. Thế nhưng lần này lại ngăn cản hắn ở bên ngoài, quả thực có chút kỳ lạ.
- Trực tiếp khải linh thử xem!
Yên tĩnh trong chốc lát, Nhiếp Vân quyết định mạo hiểm thử một lần.
Ngay cả phân thân Phong vương cũng không có cách nào đến gần, nhất định Nhiếp Đồng cũng không có biện pháp nào khác. So với việc đứng đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144484/chuong-2697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.