Đối với việc cứu chữa những dược liệu này, nếu như thực sự nói tới công lao, nhất định là Vân Phi lớn hơn hắn. Nếu không tìm được nguyên nhân bệnh, như vậy cho dù có thủ đoạn nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì chứ?
- Vâng!
Bích Dao cung chủ gật đầu một cái.
Được Nhiếp Vân Chúa Tể tán dương, nàng cũng biết Vân Phi trước mắt này không đơn giản. Nàng cười một tiếng, lại nhìn về phía đối phương rồi nói:
- Vân Phi đại sư, Vô Lượng cung chúng ta hy vọng có thể mời ngươi làm Khách Khanh trưởng lão, không biết có được như nguyện hay không?
Bích Dao cung chủ cũng biết Nhiếp Vân chắc chắn sẽ không làm Khách Khanh trưởng lão của Vô Lượng cung các nàng. Cho nên trực tiếp mời vị thiếu niên trước mắt này.
- Ta... Đương nhiên là đồng ý rồi.
Sắc mặt của Vân Phi đỏ lên, thiếu chút nữa đã bị hạnh phúc tới đột ngột làm cho choáng váng.
Mục đích hắn tới Vô Lượng cung chính là vì vị trí Khách Khanh trưởng lão này, lúc này thấy mình được như nguyện, thân thể vì hưng phấn mà run rẩy, miệng nói:
- Đa tạ cung chủ! Đa tạ Chúa Tể tác thành!
- Sau này sẽ còn gặp lại!
Nhiếp Vân thét dài một tiếng, thân thể nhoáng một cái đã biến mất ở trước mặt mọi người.
- Đi rồi sao?
- Lần này là đi thật...
Nhìn đám mây trắng trên không trung, không thấy được thân ảnh của thiếu niên kia đâu nữa, trong lòng mọi người đều có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144482/chuong-2695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.