Từ trong thanh âm này là hắn có thể nghe ra được bằng hữu hắn đang thật tâm chúc phúc, mà không phải là qua loa lấy lệ.
- Ngươi không cần lo lắng cho ta. Mặc dù ta cũng thích nàng, thế nhưng trải qua chuyện sinh tử này ta cũng đã hoàn toàn biết được. Hoàn toàn buông bỏ, yêu là không thể cưỡng cầu được. Cho dù ta thật sự ở cùng với nàng, như vậy nàng sẽ thống khổ, mà ta cũng thống khổ, ngươi lại càng thống khổ hơn! So với việc ba người cùng thống khổ còn không bằng tất cả đều vui mừng, các ngươi có thể ở cùng một chỗ. Nhìn thấy các ngươi vui vẻ thì ta cũng sẽ cao hứng vô cùng!
Tiết Liêu nói.
- Nhưng mà...
Cổ Ung không nghĩ tới đối phương lại có thể nói ra lời như vậy, trong lòng hắn khẽ run một cái.
- Không có nhưng nhị gì cả. Nếu như ngươi còn coi ta là bằng hữu, thì phải đi tìm nàng ngay, bởi vì ta yêu hồ đồ cho nên các ngươi đã mất đi nhiều năm như vậy. Lần này ta không hy vọng ngươi lại tiếp tục mắc lỗi như thế nữa!
Tiết Liêu cười nói.
- Ta hiểu rồi.
Thấy ánh mắt của Tiết Liêu thản nhiên, cũng mang theo vẻ chúc phúc, rốt cuộc Cổ Ung cũng đã hiểu ra, xem ra vị lão bằng hữu này của hắn đã sớm buông bỏ!
Sauk hi biết những chuyện này, Cổ Ung cũng không còn do dự nữa. Hắn nhìn về phía Tiết Liêu, cười ha hả một tiếng:
- Vậy chúng ta cùng đi, đi gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144477/chuong-2690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.