Nếu như có thể ở cùng người mình yêu, thân nhân. Tất cả đều ở gần nhau, khi đó hắn thà buông tha cho lực lượng hiện tại.
Suy nghĩ rối loạn ở dưới trạng thái yên tĩnh lắng đọng xuống, lộ ra khát vọng chân thật nhất của bản thân. Nhiếp Vân đắm chìm ở bên trong thế giới tình cảm của mình. Lúc này hắn mới phát hiện ra trên khuôn mặt lạnh như băng của mình, không biết từ lúc nào đã có một giọt nước mắt từ trên khóe mặt chậm rãi chảy xuống.
- Hóa ra... Bản tâm của ta là hy vọng có thể cùng với người mình yêu, thân nhân, chứ không phải là thực lực, quyền lợi, càng không phải là vật chất kim tiền...
Miệng tự lẩm bẩm, hai mắt chậm rãi mở ra.
Sưu!
Màu sắc hòa hợp trước mắt không ngờ lại đột nhiên tách ra, xuất hiện một cái lối đi dài. Ngay sau đó hắn đã thấy Nhiếp Đồng đang lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc nhìn về phía hắn.
- Chuyện này... Làm sao có thể?
Nhiếp Đồng tin tưởng ca ca nhất định có thể thông qua được Phù Không Kiều. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới ca ca lại vượt qua được nhanh như vậy!
Một phút? Hai phút? Nhất định còn chưa tới được năm phút đồng hồ a.
- Xem ra ca ca của ta tám chín phần là vương giả Thiên Vị a!
Chẳng biết tại sao trong lòng của Nhiếp Đồng lại sinh ra cảm giác tự tin như vậy!
Năm đó, khi tứ đại vương giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144432/chuong-2645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.